“Anh có việc bận phải đi, ngày khác lại đến chơi cùng với em.” Trần Dận Trạch xoa nhẹ đầu nhỏ của tiểu Lý Mặc, lại chào hỏi Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích, viện cớ có việc phải đi trước.
Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích là người thông minh, bọn họ tự nhiên cũng biết được nguyên nhân Trần Dận Trạch rời đi, chỉ là bọn họ cũng không muốn nói nhiều.
Chuyện giữa anh em Trần Nhạc Nhung và Trần Dận Trạch, người khác có nói nhiều cũng vô dụng, nút thắt đó phải để cho chính hai người tự mở.
“Anh chính là bạn trai của chị? Anh chính là người sau này sẽ lừa gạt chị?” Nhìn thấy anh trai rời đi, Chiến Lý Mặc có chút không vui, quay sang chất vấn Quyền Nam Dương.
Cậu đứng trước người Quyền Nam Dương, bởi vì chiều cao chênh lệch quá lớn, cho dù cậu ngẩng thật cao đầu cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Quyền Nam Dương.
Chiều cao cách nhau xa như vậy, nhưng Chiến Lý Mặc vẫn không chịu thua, tính cách trong xương tủy không chịu khuất phục là kế thừa ba mẹ cậu.
Vì để cho sự khiêu chiến của bản thân không hiện ra vẻ buồn cười, cậu đứng thẳng người, hai tay chéo ngang hông, cao ngạo chấn vấn Quyền Nam Dương.
Quyền Nam Dương hơi cúi người xuống, ôn nhu nói: “Anh là bạn trai của chị em, nhưng không phải là người lừa chị em đi mà là người cưới chị em.”
Chiến Lý Mặc lại nói: “Cưới chị em chính là lừa chị em.”
Trần Nhạc Nhung hỏi: “Tiểu Lý Mặc, ai nói với em như vậy?”
“Tự em nói.” Mắt Chiến Lý Mặc chớp chớp, cậu sẽ không nói những lời này là do mẹ dạy cho cậu.
“Nhung Nhung đừng vội, tiểu Lý Mặc bởi vì thích em, quan tâm em nên mới nói như vậy.” Quyền Nam Dương cúi thấp người xuống, để cho Chiến Lý Mặc có thể nhìn thẳng vào anh: “Tiểu Lý Mặc, cảm ơn em đã tận tâm bảo vệ chị em, cô ấy có một đứa em trai như em là quá may mắn với cô ấy rồi.”
Chiến Lý Mặc thầm kêu không ổn.
Kẻ địch quá xảo quyệt, hoàn toàn không có làm theo những gì cậu đã tính toán như trước, cậu không có cách nào ứng phó được nữa rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ mình, thấy mẹ đang đứng đằng sau Quyền Nam Dương lại vừa chỉ vừa vẽ, mẹ vẽ rất nghiêm túc, nhưng cậu hoàn toàn không biết ý mẹ muốn nói là gì.
Ai, kẻ địch lợi hại như vậy, lại thêm đồng đội giống như “thần”, trận đấu hôm nay bọn họ chưa kịp bắt đầu thì đã thua rồi.
Chiến Lý Mặc thất vọng thu hồi ánh mắt, đúng lúc Quyền Nam Dương đang nhìn cậu, lại nghe Quyền Nam Dương nói: “Tiểu Lý Mặc, em thật là một đứa trẻ thông mình.”
Chiến Lý Mặc luôn biết mình là một đứa trẻ thông minh, nhưng không có mấy người khen cậu thông minh cả, trong phút chốc khuôn mặt nhỏ bé vừa ngượng ngùng lại đỏ lên.
Tuy được khen nhưng nguyên tắc của cậu cũng không đổi, cậu lại nói: “Cho dù anh khen em, em cũng sẽ không để cho anh dễ dàng lừa chị em đi như vậy đâu. Lát nữa em sẽ ra đề kiểm tra cho anh, anh nếu không thể qua được thì em sẽ không đem chị em giao cho anh đâu.”
“Ồ, em muốn kiểm tra anh à? Kiểm tra như thế nào đây?” Thằng nhóc này quả thật rất thông minh, Quyền Nam Dương lại yêu thích đứa trẻ thông minh như vậy, nhịn không được mà xoa đầu cậu: “Anh chấp nhận khiêu chiến của em.”
“Tiểu Lý Mặc, trước tiên đem chị gái và anh Quyền qua ăn cơm đã.” Trần Tiểu Bích nháy mắt với Chiến Lý Mặc, nhưng cậu bé vẫn không để ý đến bà, chuẩn bị đi nhờ vả bè phái của ngài Tổng thống.
Trần Tiểu Bích lại lần nữa cảm nhận được đứa nhỏ này là thiên sứ do ông trời phái tới để hành hạ mình.
…
Trên bàn ăn.
Trần Tiểu Bích giống như một bà chủ mà chiêu đãi: “Cậu Quyền, những món này là những món ta đặc biệt chuẩn bị cho cháu, cháu nhất định phải ăn thật nhiều, đừng khách sáo với chúng ta.”
Quyền Nam Dương gật đầu: “Cảm ơn bà chủ Chiến!”
Xưng hô này anh cảm thấy rất thích hợp với Trần Tiểu Bích, thế là nói ra luôn.
Lời vừa nói ra, rõ ràng cảm giác được Trần Tiểu Bích hơi khựng lại, có điều rất nhanh thì bà liền phục hồi lại như bình thường, cười nói: “Nói thật, cô vẫn thích nghe mọi người gọi cô là bà chủ Chiến.”
Bởi vì biết thân phận thật sự của Trần Tiểu Bích, lúc đối diện cô, Quyền Nam Dương ít nhiều gì cũng có chút lúng túng, cho nên lời nói trong suốt bữa ăn rất dễ nghe.
Chiến Niệm Bắc cùng với Quyền Nam Dương có quan hệ hợp tác với nhau, lúc bí mật cũng không có liên hệ gì, trên bàn cơm cũng không có chuyện gì để nói.
Có Quyền Nam Dương ở đây, Trần Nhạc Nhung luôn ở trong trạng thái mê muội, cho dù anh nói cái gì, cô cũng đều gật đầu tán thành, hơn nữa ánh mắt luôn ở trên người anh, trộm nhìn anh mấy lần.
Chỉ có Trần Tiểu Bích nói không ngừng: “Cậu Quyền, cậu nên biết, Nhung Nhung là đứa trẻ mà mọi người nâng niu trong lòng bàn tay. Chúng tôi không cần nó có thể gả cho gia đình môn đăng hộ đối, chỉ cần gả cho người đàn ông có thể nuông chìu con bé giống như mọi người trong gia đình cô vậy.”
Quyền Nam Dương vân gật đầu: “Cháu biết.”
Trần Nhạc Nhung lo lắng Trần Tiểu Bích sẽ làm khó Quyền Nam Dương, vội vàng nói: “Cô út, anh Liệt đối với cháu rất tốt, anh ấy thương yêu cưng chiều cháu giống như mọi người vậy.”
“Con bé này, còn biết nói giúp cậu ấy.” Trần Tiểu Bích chọt đầu cô, chính thức bắt đầu kế châm ngòi ly gián của mình: “Tiểu nha đầu, cháu biết không, năm đó cô út cũng là bởi vì đầu óc hồ đồ mới bị một người đàn ông mê hoặc, lúc đó đầu giống như bị chập điện vậy, trên đời nhiều người đàn ông tốt như vậy lại cảm thấy anh ta là tốt nhất, ngoài anh ta ra thì cũng không muốn ai khác.”
Trần Nhạc Nhung gật đầu: “Đương nhiên cháu biết.”
Người đàn ông đó không phải là ông cậu của cô hay sao, năm đó nếu không phải cô út kiên trì thì bọn họ cũng không có những ngày tháng hạnh phúc như hôm nay.
Trần Tiểu Bích tiếp tục nói: “Vậy mà khi cháu có được người đàn ông đó rồi, cháu sẽ phát hiện, thật ra anh ta so với những người đàn ông khác cũng không có gì khác biệt, thậm chí có nhiều mặt anh ta còn không bằng những người đàn ông khác. Năm đó nếu như cháu không cố chấp và kiên trì như vậy thì sẽ chọn người người đàn ông tốt hơn, thích hợp với mình hơn.”
Trần Tiểu Bích vừa nói lời này ra, Trần Nhạc Nhung kinh ngạc mở to mắt, cô út của cô không phải là nói sai rồi chứ, cho dù lá gan lớn cũng dám nói những lời này trước mặt ông cậu?
Quyền Nam Dương vẫn không có phản ứng, sắc mặt vẫn bình tĩnh, gắp thức ăn cho mình, đồng thời cũng gắp cho Trần Nhạc Nhung một miếng thịt, một bộ dạng chờ xem kịch vui.
Trần Tiểu Bích không biết mình đã chọc giận Chiến Niệm Bắc ở bên cạnh, ánh mắt sắc bén của người bên cạnh phóng thẳng vào mình.
Thế là, bà lại nói: “Nhung Nhung, cô út là người lớn, lớn hơn cháu mười tám tuổi, ăn muối còn nhiều hơn so với cháu ăn cơm, cháu nhất định phải nhớ lời dạy của cô út, đừng vì một cái cây mà bỏ lỡ cả cánh rừng.”
Rầm!!
Chiến Niệm Bắc đặt bát đũa xuống, bỗng dưng đứng dậy.
Trần Tiểu Bích giật mình, nhưng bà vẫn đang phấn đấu ôm tư tưởng muốn chia rẽ đôi uyên ương nên không biết vì sao Chiến Niệm Bắc tức giận: “Chiến Niệm Bắc, anh chú ý một chút, đang có khách, anh làm gì vậy.”
Cô lại cười với Quyền Nam Dương: “Ông xã nhà cô hơi không hiểu chuyện, thỉnh thoảng tính tính giống như đứa trẻ, cháu đừng chấp nhặt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]