Thật ra, việc Trần Tiểu Bích không thể nhẫn nhịn nhất đó là người khác nói mình tàn bạo hung dữ mà Chiến Niệm Bắc lại gật đầu tán đồng, chứ bà nào sợ là mình hung dữ không có thuốc chữa, cũng không sợ người khác sau lưng thảo luận về bà.
Chiến Niệm Bắc không nhanh không chậm nói: “Họ nói em hung dữ là thật, nói con trai của anh đẹp trai hơn anh cũng là thật. Hơn nữa trên đời này ngoài anh ra, còn ai có thể đẹp trai hơn so với con trai anh.”
Trần Tiểu Bích: “Thật không biết xấu hổ.”
Chiến Niệm Bắc: “Còn không phải là do em hay mang tới hay sao.”
Trần Tiểu Bích muốn nói cái gì nữa thì reng một tiếng, chuông cửa vang lên, xem ra là Trần Nhạc Nhung mang người trong lòng của cô đến, cho nên mới lễ phép ấn chuông cửa như vậy.
Bà cảnh cáo trừng Chiến Niệm Bắc, ý bảo là hôm khác sẽ tính sổ với ông sau, lúc này mới đổi bằng khuôn mặt tươi cười đi ra ngoài cửa.
Cửa mở ra, người đứng bên ngoài không phải là Trần Nhạc Nhung và Quyền Nam Dương, mà là Trần Dận Trạch, Trần Tiểu Bích có chút kinh ngạc: “Trạch, tại sao lại là cậu?”
Trần Dận Trạch nói: “Nghe bà nội nói cô út và ông cậu mời con rể tương lai của nhà họ Trần đến Moon Bay ăn cơm, em thân là con trai trưởng của nhà họ Trần nên cũng đến đây xem xem như thế nào.”
“Nhung Nhung xuống dưới đón người rồi, vẫn chưa thấy lên, cậu trước tiên vào ngồi đi.” Trần Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396373/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.