Chương trước
Chương sau
Quyền Nam Dương gấp gáp trở về nước, khiến Quyền Lập Chí hiểu ra một chuyện.

Tiểu nha đầu nhà họ Trần kia ở trong lòng Quyền Nam Dương có vị trí tuyệt đối người bình thường không thể so được, có lẽ thật có khả năng... Nhưng Quyền Lập Chí không muốn thừa nhận khả năng này.

Ông không tin lúc lựa chọn giữa đàn bà và quyền thế địa vị, sẽ có tên đàn ông ngu xuẩn lựa chọn đàn bà.

Hơn nữa đứa con trai này của ông vì leo lên vị trí Tổng thống này làm bao nhiêu chuyện không thấy được ánh sáng, có thể nói là giết cả một sông máu.

Quyền Lập Chí có thể khẳng định, Quyền Nam Dương tuyệt đối sẽ không buông tha vị trí Tổng thống nước A cao cao tại thượng này.

Có điều, bởi vì Quyền Nam Dương coi trọng tiểu nha đầu kia, tiểu nha đầu nhà họ Trần kia ngược lại là một quân cờ tốt để lợi dụng.

Chỉ là, Quyền Lập Chí cũng vô cùng rõ, tiểu nha đầu nhà họ Trần kia trên người ẩn số quá nhiều, tuyệt đối không phải một quân cờ dễ dàng thao túng.

Đầu óc Quyền Lập Chí nhanh chóng tính toán, làm thế nào để nha đầu kia rời khỏi Quyền Nam Dương mà không gây thù chuốc oán với nhà họ Trần, ông phải làm như thế nào mới được?

"Tôi đoán?" Quyền Nam Dương nhẹ nhàng nhếch môi:"Phụ thân đại nhân thật là tuổi tác càng lớn càng thú vị, lời như vậy, lại có thể từ nói ra từ trong miệng của ông."

"Không đoán được?" Quyền Lập Chí cười một tiếng, lại nói: "Ta nghĩ trong lòng của cậu nhất định là có câu trả lời, chẳng qua là không muốn nói ra."

"Xin phụ thân đại nhân dạy bảo." Quyền Nam Dương hỏi như vậy, chỉ là muốn biết hôm qua Quyền Lập Chí nói những gì với Trần Nhạc Nhung.

Nhưng Quyền Lập Chí cũng không chú ý tới, ông hắng giọng, làm bộ hiền lành: "Nam Dương, con có thể tiếp tục giữ quan hệ mập mờ tình nhân với tiểu nha đầu nhà họ Trần, nhưng con phải cưới nha đầu nhà họ Tưởng. Bởi vì chỉ có cưới nha đầu nhà họ Tưởng con mới có thể ngồi vững vị trí của mình."

Thì ra quả thật như anh suy nghĩ, ông già Quyền tìm Trần Nhạc Nhung chính là muốn cô rời xa anh.

Trần Nhạc Nhung im lặng không đề cập tới việc ngày hôm qua Quyền Lập Chí tìm cô nói chuyện, Quyền Nam Dương trong lòng nghĩ những lời sáo rỗng như vậy mà ông ta cũng đề cập được..

Biết nội dung cuộc nói chuyện ngày hôm qua Quyền Lập Chí tìm Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương cũng yên tâm hơn.

Quyền Nam Dương nói: "Yêu cầu của phụ thân đại nhân, tôi không thể làm theo. Bởi vì lần này tôi tới tìm ông, cũng không phải tới giúp ông làm việc, mà là tới truyền lời cho ông."

Ngữ khí nói chuyện của Quyền Nam Dương khiến Quyền Lập Chí bất mãn, nhưng nhịn không có hành động gì, hỏi: “Lời gì?”

Quyền Nam Dương sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, trầm giọng nói: "Trước kia ông làm gì sau lưng tôi, tôi đều có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như ông dám tìm Trần Nhạc Nhung làm phiền nữa, tôi sẽ nợ cũ nợ mới tìm ông tính một lượt."

Quyền Lập Chí không vui nói: "Cậu đang uy hiếp tôi?"

Quyền Nam Dương gật đầu: "Ông hiểu thì tốt."

Quyền Lập Chí đập một cái lên bàn sách, hét lên: "Quyền Nam Dương, cậu lại vì một người đàn bà uy hiếp ba ruột mình."

Quyền Nam Dương mặt vẫn lạnh băng: "Vậy thì tôi muốn hỏi ông, ông có đối đãi với tôi như con ruột mình không."

Trước kia Quyền Lập Chí làm những chuyện kia với anh, có thể nhịn anh đều nhịn, bởi vì ông già Quyền không có chạm tới giới hạn cuối cùng của anh.

Bây giờ ông già Quyền muốn động đến Trần Nhạc Nhung, đó chính là giới hạn cuối cùng của anh, anh làm sao có thể ngồi yên không để ý.

Quyền Lập Chí giận đến ho khan: "Cậu..."

Quyền Nam Dương lại nói: "Tôi nói tới đây, hy vọng phụ thân đại nhân nhớ lấy. Đồng thời cũng chúc phụ thân đại nhân khỏe mạnh sống lâu."

Nói xong câu đó, Quyền Nam Dương còn hành lễ với Quyền Lập Chí, sau đó anh không để ý tới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Quyền Lập Chí, xoay người đi ra ngoài.

"Mày thằng con bất hiếu này, nói chuyện với lão tử như vậy, mày nhất định sẽ không được chết tử tế!" Quyền Lập Chí giận đến mức cầm ly trà trên bàn sách ném về phía lưng Quyền Nam Dương.

Mắt thấy ly trà sắp đập trúng Quyền Nam Dương, sau lưng Quyền Nam Dương giống như là có đôi mắt, nhẹ nhàng nhích người trách được ly trà của Quyền Lập Chí.

Ầm……

Ly đập vào tường, bể rồi!

“Mày là cái đồ súc sinh bất hiếu! Mày tránh được hôm nay, nhất định không tránh được ngày mai.” Quyền Lập Chí che ngực, giận đến không thở được.

Thái Yên Chi chậm rãi tới, bà ngồi xuống đem từng mảnh vỡ trên đất nhặt lên, một bên nói: "Cái ly này có mấy trăm năm lịch sử, đập vỡ rồi thật đáng tiếc."

Nghe bà nói những lời này, Quyền Lập Chí nhíu chân mày, bất mãn nói: "Ở trong lòng của bà, chẳng lẽ tôi còn không quan trọng bằng một cái ly?"

Thái Yên Chi nhặt lên mảnh vỡ cuối cùng, đứng lên, nhìn Quyền Lập Chí, ôn nhu nói: "Tiên sinh, ông không phải thường nói với tôi, tức giận chính là lấy sai lầm của người khác trừng phạt chính mình. Tôi nhớ rõ, sao ông lại có thể quên mất."

"Nó bất hiếu ức hiếp người quá đáng! Tôi có thể không tức sao?" Nhắc tới Quyền Nam Dương, Quyền Lập Chí hận đến cắn răng nghiến lợi, hận không thể uống máu của Quyền Nam Dương.

"Nói thế nào nó cũng là con ruột của ông, là máu mủ của ông." Thái Yên Chi vội đem mảnh vở bỏ vào cái hộp trống, lại thuận miệng bổ sung một câu: "Hổ dữ còn không ăn thịt con đâu, chẳng lẽ ông có thể thật sự loại bỏ nó?"

"Thái độ này của nó đối với tôi, căn bản cũng không xem tôi là ba ruột, tôi tại sao không thể loại bỏ nó?" Trong đầu Quyền Lập Chí lần đầu tiên thoáng qua ý nghĩ giết chết, đứa con trai này không thân với ông, thái độ đối với ông cũng rất căm ghét, để nó ở trên đời này đối với ông một chút cũng không tốt.

"Chúng ta trước không nói nó là con ruột ông, hãy nói đến thân phận địa vị. Ông bây giờ nào phải đối thủ của nó." Thái Yên Chi nói một câu như vậy, lại chỉ cái ly vỡ trong hộp:"Tiên sinh, cái này tôi đi tìm người sửa lại, xem có thể sửa lại không."

"Không cần sửa. Sửa được, cũng sẽ có vết nứt, cũng không thể trở về dáng vẻ như ban đầu." Quyền Lập Chí nói, trong đầu đồng thời nghĩ đến một chuyện.

Quan hệ giữa cha con bọn họ giống như cái ly trà vỡ này, vỡ chính là vỡ, cho dù tìm được thợ mộc giỏi hơn nữa, cũng không có cách nào đem cái ly phục hồi như cũ.

Nói cách khác, quan hệ cha con bọn họ chính là rạn nứt, sửa cũng vậy.

"Vậy được, ông nói không sửa thì không sửa, tôi đều nghe ông." Thái Yên Chi ôn nhu nói, lúc nói chuyện trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái.

Nhìn bà, tức giận của Quyền Lập Chí từ từ tiêu tan, ông nắm tay bà vào lòng bàn tay, vỗ nhẹ một cái: "Yên Chi, có thể có bà ở bên cạnh tôi, là may mắn lớn nhất đời này của tôi."

Thái Yên Chi nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tôi lại không thấy vậy."

Đừng thấy bà ấy sắp năm mươi tuổi rồi, bởi vì được chăm sóc cẩn thận, vóc người vẫn lồi lõm xinh đẹp, nhìn rất có sức sống.

Có thể để cho người làm chính trị như Quyền Lập Chí luôn để bà bên mình, để cho ông không thể rời bỏ bà, ôn nhu của bà, vẻ đẹp của bà cùng với trí tuệ của bà thiếu một thứ cũng không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.