Tưởng Linh Nhi ngại ngùng cười: “Không đâu.”
Long Duy bóp mặt cô, ghét bỏ soi mói cô: “Không à? Nếu không để anh giúp em, có thể quần áo em đã bẩn rồi.”
Anh như ghét bỏ cô, nhưng trong lời nói của Long Duy nghe thế nào cũng đong đầy vẻ cưng chiều.
Tương Linh Nhi không kìm được đỏ mặt, đôi mắt long lanh chớp chớp, cô không phải đứa trẻ con, sao làm bẩn quần áo được.
Nhưng Long Duy nói với cô như vậy rồi, để anh tiện miệng nói đi, dù gì anh cũng không ghét cô thật.
“Tiểu Nhi……”
Long Duy đột nhiên thâm tình, chân thành gọi tên cô.
“Vâng?”
Tưởng Linh Nhi ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu trừng mắt nhìn.
Anh vươn đôi bàn tay lớn xoa nhẹ đầu cô: “Cảm ơn em đã chờ tôi! Cảm ơn em nguyện tin tưởng tôi mà không phải người có vẻ ngoài giống tôi.”
Bỗng nhiên nghe được câu nói ấy của Long Duy, tim Tưởng Linh Nhi như bị thứ gì đó đâm mạnh, đau khiến cô hốt hoảng trong lòng.
Cô cắn môi, mạnh mẽ đè xuống cơn đau trong tim: “Chẳng lẽ em không nên chờ anh? Chẳng lẽ em không nên tin tưởng anh ư?”
Anh là chồng cô, là ba của đứa bé mất đi kia, là người đàn ông cô yêu thương nhất…… Chờ anh, tin tưởng anh, là chuyện cô phải làm, cô không cần anh nói lời cảm ơn.
“Em tin tưởng anh vô điều kiện, còn anh……” Nhớ đến mình bởi căn cứ giả không chính xác mà nghi ngờ làm cô tổn thương, Long Duy hận không thể tát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396279/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.