Trần Tiểu Bích cắn răng, không mở miệng.
Chiến Niệm Bắc cúi đầu hôn trán của bà, nhịn cười nói: "Trần Tiểu Bích, nếu như em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em."
Bà nói không muốn lúc nào chứ?
Người đàn ông này nhất định là cố ý xuyên tạc ý của mình.
Trong lòng Trần Tiểu Bích bất mãn, thò tay nhéo thịt ở thắt lưng của Chiến Niệm Bắc, hung hăng trừng mắt nhìn ông nhưng không mở miệng nói lời nào.
Chiến Niệm Bắc bị bà nhéo thì lộ ra vẻ mặt vô tội: "Anh cũng đã nói sẽ không ép em rồi, em trừng mắt hung dữ với anh như vậy làm gì?"
Ông còn không biết xấu hổ hỏi bà trừng mắt với mình làm gì à?
Vừa rồi không phải ông nói muốn làm bà sao? Con mẹ nó, sao không hành động đi?
Nếu như Chiến Niệm Bắc ông thật sự là một người đàn ông, nói được thì lập tức hành động đi, dáng vẻ ngượng ngùng như vậy còn muốn giống phụ nữ hơn cả phụ nữ nữa.
Chiến Niệm Bắc nhún vai: "Có chuyện thì nói đi. Em nhìn anh mãi như vậy, làm cho anh đặc biệt sợ hãi."
Ông sợ cái rắm à? Ông đang lấy bà ra đùa thì có.
Người đàn ông này càng già da mặt càng dày, càng già càng gợi đòn.
Nếu không phải bởi vì bà thích ông, bà sớm đã đá người đàn ông này qua cửa sổ xuống dưới tầng rồi.
Trần Tiểu Bích hung dữ trừng mắt nhìn ông, vẫn chưa hết giận liền nhào tới cắn Chiến Niệm Bắc một cái: "Chiến Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396277/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.