Ánh mắt bên cạnh khiến Trần Nhạc Nhung lạnh sống lưng, cô nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy anh Liệt đang nhìn cô bằng vẻ mặt thâm trầm.
Ba và anh Liệt đều không phải là người dễ chọc, sao cô có thể tuỳ tiện đi vuốt râu hùm chứ.
Cô mỉm cười xinh đẹp với anh, không nói gì, tiếp tục trò chuyện với ba: "Ba, ba đừng cứ im lặng nữa, ba không nói chuyện, trong lòng con lại hoảng sợ, cảm thấy mình là đứa trẻ không có ai yêu. Ba, con là Nhung Nhung vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, ba nói với con đi."
So sánh thì vẫn là ba quan trọng hơn, Trần Nhạc Nhung quyết định an ủi người cha kiêu ngạo của mình trước, về phần anh Liệt, cô có cách dỗ anh, trước hết cứ để anh sang một bên đã.
"Ừ." Trần Việt hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết rốt cuộc Trần Việt có tin lời giải thích của cô hay không.
Trần Nhạc Nhung giận dỗi bĩu môi, rất bất đắc dĩ nhún vai, mỗi ngày đều đối mặt với người cha vô cùng lạnh lùng, ít nói như thế, thật sự khổ cho người mẹ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng của cô mà.
Nếu anh Liệt của cô là người cha như thế, chắc chắn cô sẽ sụp đổ.
"Ba..."
"Nói với thằng nhóc bên cạnh con một tiếng, lời ba từng nói, tuyệt đối không phải nói đùa."
"Lời gì?"
Sau đó, trả lời Trần Nhạc Nhung chính là âm thanh cúp điện thoại.
Tút tút tút...
Cô thật đáng thương, cô chính là một đứa trẻ tội nghiệp không có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396181/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.