Tưởng Linh Nhi khịt mũi lạnh lùng và quay ra nhìn ngoài cửa sổ: "Mời cô ra khỏi đây, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai cả."
Sự thảm hại, những thương tích của cô, tất cả sự bất lực và sợ hãi của cô, cô sẽ che giấu thật tốt, không bao giờ để người khác nhìn thấy sự tổn thương của mình, chứ đừng nói đến việc để người khác nắm bắt được cơ hội để cười nhạo và lăng mạ cô.
Người phụ nữ nhìn Tưởng Linh Nhi và nói một cách thờ ơ: "Cô Tưởng, chính cậu chủ của tôi đã yêu cầu tôi đến giúp cô sửa soạn một chút."
Sửa soạn?
Tưởng Linh Nhi cười khẩy, làm sao giúp cô sửa soạn đây?
Muốn những vết thương lớn và nhỏ mà kẻ ma quỷ đó đã giày vò trên người cô phơi bày ra trước mắt một người lạ sao?
Muốn cho người khác nhìn thấy những thứ bẩn thỉu mà kẻ ma quỷ đó để lại cho cô, cho người khác biết cách đây không lâu kẻ ma quỷ đó đã làm nhục cô thế nào sao?
Cô đã đủ thấy ghê tởm rồi!
Xin đừng nhắc với cô một lần nữa, đừng làm cô ghê tởm một lần nữa.
Người phụ nữ đó lại gần giường: "Cô Tưởng..."
"Tôi nói tôi không cần, cô không nghe thấy sao?" Tưởng Linh Nhi cắn môi: "Ra ngoài, đừng để tôi gặp lại các người nữa."
Người phụ nữ lại nói: "Cậu chủ đã dặn dò rằng, nếu cô không để tôi giúp, cậu sẽ không ngại tự tay giúp cô dọn dẹp. Chẳng lẽ, cô Tưởng muốn cậu chủ nhà tôi tự tay hầu hạ cô sao?"
Sau khi nghe những lời này, Tưởng Linh Nhi chỉ cảm thấy lạnh sau lưng.
Tên ma quỷ đó rốt cuộc là ai chứ?
Tại sao anh ta lại muốn bắt cô?
Tại sao lại làm nhục cô?
Anh ta khiến cô khó coi, đối với anh ta có lợi ích gì chứ?
Thái độ của người phụ nữ đó rất thờ ơ. Cô không muốn nói nhiều với Tưởng Linh Nhi, ngay lập tức đi đến kéo chăn đang đắp trên người Tưởng Linh Nhi.
"Cô muốn làm gì?" Tưởng Linh Nhi hốt hoảng, nắm chặt chăn theo bản năng, giữ chặt chăn như cô muốn bảo vệ sợ tôn nghiêm cuối cùng của mình.
"Tưởng Linh Nhi, cô còn có nghĩ mình là cô cả của Nhà họ Tưởng hay sao?" Người phụ nữ tiếp cận Tưởng Linh Nhi, hạ thấp giọng nói: "Ở đây, cô chỉ là một công cụ để trút giận. Cô có cái gì để phản kháng chứ? Cậu chủ nhà tôi chịu động vào người cô, là phúc khí của cô. Còn làm ra bộ dạng như cha mẹ chết vậy, khiến người khác nhìn cũng thấy ghê tởm. "
Khi giọng nói vừa dứt, người phụ nữ lột chiếc chăn đang đắp trên người Tưởng Linh Nhi xuống, kéo them một lần nữa, thành công ném chiếc chăn vào góc phòng.
Trên người Tưởng Linh Nhi mang theo những vết thương lớn nhỏ, bộ dạng trần trụi ra bên ngoài không ngừng run rẩy.
Có lẽ không phải cô run rẩy vì lạnh, mà đang run lên vì tức giận. Cô ấy không thể để bất kỳ ai tùy tiện xúc phạm mình.
"Các người muốn làm gì? Tên ma quỷ đó rốt cuộc là ai?" Tưởng Linh Nhi gầm lên điên cuồng, giọng cô đã khàn cả rồi.
Nhìn thấy những vết sẹo tạo nên bởi việc mật thiết nhất giữa nam và nữ của Tưởng Linh Nhi, đôi mắt của người phụ nữ hơi trầm xuống, đôi mắt cô lóe lên một cách tàn nhẫn: "Cô Tưởng, mở chân ra một chút, tôi sẽ giúp cô rửa...
Lần này, không đợi phản ứng của Tưởng Linh Nhi, người phụ nữ đưa tay ra và nắm lấy đùi của Tưởng Linh Nhi...
Uất ức, căm hận v.v...
Nhiều cảm xúc tấn công não của Tưởng Linh Nhi cùng một lúc, từ bản năng tự bảo vệ của mình, cô giơ tay tát thật mạnh về phía người phụ nữ kia.
Bốp…
Cái tát này làm cạn kiệt toàn bộ sức lực cơ thể của Tưởng Linh Nhi.
Cô trừng mắt nhìn người phụ nữ, đôi mắt dường như ngọn lửa thiêu đốt: "Cho dù tôi không phải là cô chủ của nhà họ Tưởng nữa, tôi cũng không thể để một người hầu như cô muốn làm gì thì làm được."
Phải, cô thừa nhận rằng cô không được hoan nghênh trong nhà họ Tưởng, còn thường xuyên bị nhà họ Tưởng biến thành quân cờ để lợi dụng, nhưng cô vẫn có lòng tự trọng của mình.
Nếu đến bản thân cô cũng từ bỏ chính mình, thế thì còn có ai yêu thương và bảo vệ cô đây?
Không có!
Cả thế giới này, ngoại trừ Long Duy của cô, không ai muốn đối xử chân thành với cô, không ai muốn bảo vệ cô.
Nhưng, chính là hôm nay, người đàn ông quỷ sắc đó đã phá hủy chút hy vọng cuối cùng của cô.
Người phụ nữ đó bị đau, theo bản năng muốn chống trả, nhưng tay cô ta vừa giơ lên, bên tai cô đã nghe thấy một giọng nói: "Cô thử động vào cô ấy xem."
Giọng nói của người đàn ông trầm và ồm, nhưng mang theo sự uy nghiêm tuyệt đối báo đạo không bao giờ có thể xem nhẹ.
Nghe thấy giọng nói của ông chủ, người phụ nữ gắng gượng thu tay lại, nhưng sự tàn nhẫn trong mắt cô trở nên rõ ràng hơn.
Cô ta thở ra một hơi và cố gắng trấn tĩnh cảm xúc. Phải mất một lúc cô ta mới điều chỉnh lại: "Cô Tưởng, tôi vắt chiếc khăn nóng cho cô, cô tự mình làm sạch."
Tưởng Linh Nhi cảm thấy rằng người này có ác ý với cô, thái độ thay đổi đột ngột của người này khiến cô nghi ngờ, nhưng không có nhiều thời gian để cô suy nghĩ.
Bây giờ, cô cần phải tự sửa soạn bản thân, cũng cần phải thay một bộ quần áo sạch sẽ, cô còn phải tìm cách trốn thoát khỏi đây.
Dưới sự giám sát của người phụ nữ đó, Tưởng Linh Nhi cắn môi và chịu đựng cảm giác bị sỉ nhục của mình để làm sạch bản thân, mặc quần áo sạch vào.
Người đó lại nói: "Cô Tưởng, khăn trải giường tôi sẽ giúp cô thay ra, cô có thể nghỉ ngơi rồi. Nếu cô cần bất cứ điều gì, cô chỉ cần nhấn nút trên đầu giường tôi sẽ đến đây."
Nói xong, người phụ nữ lấy đi ga giường và quần áo bẩn, một lần nữa chỉ còn một mình Tưởng Linh Nhi ở trong phòng.
Ngay khi người đó rời đi, thần kinh căng thẳng của Tưởng Linh Nhi mới được thả lỏng.
Ngay khi các dây thần kinh thả lỏng, cơn đau trên cơ thể và đầu cô lại xuất hiện, đặc biệt là nơi đầu bị đụng trúng, đau đến thấu tim.
Cô chống hai tay lên giường, từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại, nỗi đau như kim châm tấn công cô mạnh mẽ hơn.
Có đau không?
Thực ra không đau lắm đâu.
Đối với cô, nỗi đau của cơ thể có mạnh mẽ đến nỗi nào, còn cách xa hơn nhiều so với nỗi đau trong lòng cô.
"Tiểu Nhi, cái này tặng cho em."
Nằm trên giường bệnh, khi đau đến mức mơ hồ, Tưởng Linh Nhi lại nghe thấy giọng nói rất hay của người đàn ông đó.
Cô ngước lên, nhìn anh mỉm cười với cô.
Cô cũng cười: "Anh muốn tặng cái gì cho em thế?"
Anh nói: "Em nhắm mắt lại."
Cô hỏi: "Cái gì mà bí mật vậy?" nhưng cô lại nhắm mắt một cách không do dự.
Chẳng mấy chốc, cô cảm thấy được anh nắm lấy tay cô, luồn một vật lạnh vào ngón tay phải đeo nhẫn rồi nhấc tay lên hôn nhẹ: "Em có thể mở mắt ra rồi."
Tưởng Linh Nhi tin tưởng, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một chiếc nhẫn sáng bóng trên ngón đeo nhẫn của cô: "Đây là anh?"
Anh mỉm cười và nói: "Một chiếc nhẫn cầu hôn."
Nhẫn cầu hôn!
Vì vậy, anh đang cầu hôn cô.
Tưởng Linh Nhi vuốt ve chiếc nhẫn tượng trưng cho lời thề của họ trên ngón tay cô, trái tim cô bị kích động: "Làm gì có ai cầu hôn nhân đơn giản như anh chứ?"
Anh nhướng mày: "Sao thế? Em không đồng ý sao?"
Cô lắc đầu mạnh mẽ.
Anh có chút lo lắng nói: "Tưởng Linh Nhi, vài năm trước em đã hứa làm cô dâu của anh, không được phép nuốt lời."
Tưởng Linh Nhi gõ nhẹ vào trán anh cười nói: "Ai nói em không đồng ý thế? Em chỉ nói rằng chẳng có chút nào chân thành cả."
Anh lại nói: "Vậy em đeo chiếc nhẫn cho thật tốt, không được phép tháo nó ra cho đến khi anh thay nó bằng nhẫn kết hôn của chúng ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]