Nghĩ đến những việc này, Trần Nhạc Nhung thực sự rất hận bản thân tại sao không sớm đi tìm anh Liệt.
Nếu tại thời điểm đó, nếu cô tìm thấy anh Liệt, vậy thì anh sẽ không cô đơn nữa rồi, anh vẫn còn có cô ở bên cạnh, ít nhiều anh sẽ cảm thấy tốt hơn.
Nhưng cô biết rất rõ rằng mình không có khả năng khiến thời gian quay ngược, cô cũng không thể quay lại thời điểm đó để giúp đỡ anh Liệt, những chuyện đã thì đã trôi qua rồi.
Vậy thì, cô phải trân trọng hiện tại, cô muốn cho anh Liệt biết rằng anh ấy vẫn còn có cô, sau này cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
"Cô chủ..." Trong điện thoại, Thường Lịch gọi vài lần Trần Nhạc Nhung mới sực tỉnh lại.
"Ừm." Trần Nhạc Nhung hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc: "Thường Lịch, cảm ơn anh vì đã nói với tôi nhiều như vậy. Cũng xin các anh sau này hãy giúp tôi bảo vệ ngài Tổng thống, nhất định phải đảm bảo an toàn cho anh ấy. Tôi tuyệt đối không muốn anh ấy xảy ra bất cứ chuyện gì. "
Nói xong, cô cúp điện thoại, ngước nhìn bầu trời khi mặt trời đang lặn, khẽ nói: "Anh Liệt, trước kia chính là anh người bảo vệ em trước, sau này sẽ do em bảo vệ anh."
Trần Nhạc Nhung bật camera của điện thoại, chụp một bức ảnh tự sướng xinh đẹp.
Chỉnh sửa ảnh và thêm đoạn văn bản lên trên: [vừa ăn trưa xong, ngồi bên ngoài lều phơi mình dưới ánh mặt trời, nhớ người mà tôi thích. Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396054/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.