Lần này anh sẽ không dùng mặt nạ đối diện với cô nữa, anh muốn nắm chặt tay cô, không bao giờ buông tay.
Cho dù phía trước là bụi gai sâu thẳm hay là núi đao biển lửa anh cũng sẽ dẹp hết, sẽ không để cho cô bị thương tổn gì dù chỉ là một ít.
"Anh Liệt..." Lúc gọi tên anh Trần Nhạc Nhung vùi đầu vào lồng ngực anh.
Rõ ràng cô rất vui vẻ, nhưng mũi thấy chua xót, không nhịn được rơi nước mắt.
"Nhung Nhung sao thế?" Nhìn thấy nước mắt của cô trong lòng Quyền Nam Dương đau đến sắp mất cảm giác rồi.
Anh nâng mặt cô lên, vụng về lau nước mắt cho cô. Nào biết, anh càng lau nước mắt chảy càng nhiều. Nước mắt của cô tựa như chảy hoài không dứt.
"Nhung Nhung, xin lỗi! Là anh không tốt, đều là do anh không tốt, là anh khiến em chịu oan ức rồi." Anh cúi đầu, hôn lên nước mắt của cô.
"Anh Liệt, không phải anh không tốt, anh rất tốt." Cô hít mũi muốn ngừng khóc nhưng cũng không biết tại sao nước mắt lại càng chảy càng nhiều.
"Nhung Nhung ngoan, không khóc, không khóc." Anh giống như đang dỗ dành đứa bé, rất kiên nhẫn dỗ cô.
"Anh Liệt, em cũng không biết tại sao em cứ thích anh..." Trần Nhạc Nhung giơ tay lau nước mắt, nói tiếp: "Có thể là từ nhỏ đã nhớ kỹ anh, nhớ nhung anh. Sau khi lớn lên, theo tự nhiên, cho rằng mình thích anh. Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, em vẫn cứ thích anh."
"Ừm, anh biết rồi." Nhìn thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396042/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.