“Ngài Tổng thống? Là ngài Tổng thống đến đó à?” Ngài Tổng thống đột nhiên xuất hiện ở cửa, những người bị thương ở trong lều đều kích động rơi nước mắt: “Ngài Tổng thống, cảm ơn ngài đã đến đây an ủi mọi người.”
“Ngài Tổng thống, cảm ơn ngài đã tự mình chỉ đạo công việc giải nạn, cứu trợ để cho sinh mạng và tài sản của mọi người chúng tôi thiệt hại đến mức thấp nhất.”
“Ngài Tổng thống, ngài thật sự là một người tốt, chúng tôi từ trước đến giờ chưa từng gặp qua một người Tổng thống nào tốt như vậy.”
Ngài Tổng thống đến, những người bị thương đặc biệt an ổn trong lều cũng đều sôi trào hẳn lên.
Thế là ngài Tổng thống vốn chỉ muốn tới xách cô bé kia đi thôi, ai ngờ lại diễn biến thành buổi nghi thức gặp mặt cùng mọi người bắt tay.
Trần Nhạc Nhung đứng ở một bên bị mọi người lạnh nhạt, lúc nãy mọi người rất nhiệt tình với cô, đó là do cô cực khổ chăm sóc mọi người một ngày một đêm, thế mà sự nhiệt tình của mọi người đối với cô lại không bằng ngài Tổng thống đang bắt tay với họ ngoài kia.
Nhìn mình bị mọi người lạnh nhạt, Trần Nhạc Nhung lặng lẽ hung hăng trừng Quyền Nam Dương một cái, quay người đi ra khỏi lều.
Ánh mắt của những người này bị sao vậy chứ, nếu nói về đẹp, cô khẳng định đẹp hơn anh, nếu nói về dễ thương, cô cũng chắc chắn dễ thương hơn anh, thế mà cố tình mọi người lại nhìn không thấy cô.
Cô đang ăn…dấm…chua!
Đối tượng để cô ăn dấm không phải là những người bị thương, mà là anh Liệt của cô, trong suy nghĩ của anh, đất nước, nhân dân của anh quan trọng hơn cô rất nhiều.
Tuy nói Quyền Nam Dương đang bắt tay với mọi người, nhưng ở trong mắt anh chỉ có cô, mỗi một vẻ mặt hay cái bĩu môi của cô cũng đều không lọt qua khỏi hai mắt của anh.
Sau khi cô rời đi, anh cũng nói vài câu đồng cảm với mọi người rồi cũng đi ra, thế nhưng đi ra lại không thấy cô nhóc đâu.
“Cô ấy đâu?” Tự nhiên, đối tượng anh hỏi là hai người bảo vệ giữ trước cửa, nhưng hai người vừa nghe, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hết sức mông lung.
Đâu rồi?
Ngài Tổng thống hỏi câu này thật sự có chút sơ hở.
Ngài ấy rốt cuộc đang hỏi “anh ấy” đâu hay là “cô ấy” đâu? Hoặc là hỏi “nó” đâu?
Câu hỏi này của ngài Tổng thống lại không có nói rõ ràng là hỏi ai, bọn họ làm sao biết mà trả lời người anh hỏi là ai?
Nhìn vẻ mặt nghi vấn của hai người bảo vệ, trong lòng Quyền Nam Dương chỉ có một ý nghĩ, bảo vệ như vậy chỉ thích hợp để động thủ, chứ ngàn vạn lần không thể làm thân tín bên cạnh anh được, suy nghĩ không linh hoạt, sớm muộn cũng bị chọc tức chết.
“Haha…”
Lúc Quyền Nam Dương nhìn bốn phía, thì bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo giòn tan, anh quay đầu lại, nhìn thấy cô đang đứng ở chỗ kia cười anh.
Anh tiến về phía cô mấy bước: “Sao rồi? Không giận nữa hả?”
“Hừ…” Nhìn cũng không nhìn anh một cái, cũng không quan tâm đến anh, cô quay người, thoạt nhìn rất là kiêu ngạo.
“Cô nhóc, đi theo anh.” Anh nói xong rồi đi về phía trước.
Đi được mấy bước, cô nhóc vẫn đứng đó không động, cũng không để ý đến anh, xem ra cô vẫn đang muốn so đo với anh,
Anh quay lại nói: “Cô nhóc, đi với tôi.”
Cô không quan tâm đến anh, anh ngược lại rất kiên nhẫn chờ cô, ai bảo hôm nay anh giận dữ với cô, làm cô thương tâm, cô chỉ là không quan tâm đến anh, coi như là hình phạt nhẹ nhàng nhất với anh rồi.
“Ai là cô nhóc vậy?” Hừ, không kêu tên của cô, cô sẽ tuyệt đối không đi theo anh… nhưng, nhưng, chân của cô sắp không chịu được khống chế, bản thân muốn đi theo anh rồi.
“Tuổi còn nhỏ, không phải là cô nhóc thì là cái gì?” Anh nhìn cô, đồ bẩn, mặt cũng bẩn, nhưng lại lộ ra đôi mắt to linh hoạt đặc biệt trong veo sáng ngời, anh nhịn không được mà kéo tay cô: “Đi với tôi.”
Được thôi, đi thì đi.
Anh không kéo cô thì cô cũng nhịn không được mà đi theo anh rồi, lúc này anh lại kéo tay cô, vừa lúc cho cô một cái bậc thang đi xuống.
Bàn tay của anh rất lớn, có thể dễ dàng nắm chặt cổ tay cô, hơn nữa trời cứ mưa rả rích như vậy, lần đầu tiên anh để cho cô cảm thấy rất ấm áp.
Cô không tự chủ được nhích lại gần anh một chút, thật là muốn anh ôm cô một cái, chỉ cần anh ôm cô thì khổ cực một ngày một đêm đó cùng với cơn đau trên người cũng sẽ biến mất.
Nhưng vừa mới lại gần anh một chút thì cô lại dừng lại, anh lúc này không phải anh Liệt của cô, ngực của anh cũng không thuộc về cô.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng cô có chút sa sút, Quyền Nam Dương gia tăng lực trên tay, lại nắm thật chặt tay của cô: “Sao vậy?”
Cô lắc đầu, cúi đầu không nói lời nào, chỉ sợ vừa nói thì sẽ nhịn không được mà tủi thân khóc lên.
“Nhung Nhung?” Anh hỏi tới cùng.
Cô vẫn đang buồn lòng không lên tiếng, Quyền Nam Dương cũng không hỏi nữa, chỉ là cả đoạn đường bất kể bao nhiêu ánh mắt nhìn sang thì anh cũng không có buông tay cô ra.
Dọc đoạn đường, hai người đều không nói một lời nào, cho đến khi đến lều trại dành riêng cho anh thì anh mới nói: “Tôi đã sai người chuẩn bị nước ấm rồi, cũng chuẩn bị cho em một bộ quần áo sạch rồi. Em đi vào tắm đi, thay quần áo, tôi ở ngoài canh chừng.”
Cô là thiên kim đại tiểu thư của Trần gia Thịnh Thiên, từ nhỏ đã là hòn ngọc quý được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay rồi, mấy năm nay có lúc nào cô đã nếm thử những khổ cực như vậy đâu.
Nhìn cô bẩn giống như con mèo nhỏ, cũng không có thời gian và điều kiện để cho cô tắm rửa, lòng của anh cũng rất xót xa.
“Ngài Tổng thống, anh đặc biệt chuẩn bị nước ấm cho tôi sao?” Nhìn đi, cô biết mà, trong lòng anh Liệt của cô vẫn nhớ đến cô.
Một hành động như vậy của anh lại lần nữa làm cho cô có sức sống hơn.
Anh gật đầu: “Ừ, nhanh đi tắm đi, tắm xong rồi đi nghỉ ngơi một lát, lát nữa khi trời sáng tôi gọi em.”
Cô không hiểu: “Anh không ở đây sao?”
“Một cô gái như em, tôi ở đây không thích hợp lắm.” Cô nhóc này, nam nữ khác biệt, phải hiểu được cách bảo vệ bản thân, lỡ như anh không phải là anh Liệt của cô, mà anh là người xấu thì phải làm sao?
“Ngài Tổng thống, anh vào đây với tôi một chút đi.” Cô kéo cửa của lều trại: “Nhanh lên, tôi có việc cần anh giúp đỡ.”
Anh không có hỏi là việc gì, là bởi vì anh không thể nào cự tuyệt được ánh mắt trong suốt ấy của cô.”
Anh cất bước đi theo cô, vừa mới vào thì cô quay người đưa tay đánh vào ngực anh, rồi đưa tay ôm hông anh, ôm rất chặt.
“Nhung Nhung…” Quyền Nam Dương muốn kéo tay cô ra, nhưng ngược lại không cách nào kéo ra được, anh cũng rất muốn ôm vào trong ngực mình, nhưng hiện tại anh đang là Tổng thống nước A, anh hỏi: “Cô nhóc, em biết người em đang ôm là ai không?”
Người này không phải là anh Liệt của cô, nếu người đàn ông cô đang ôm là một người khác, nếu như giờ phút này đổi lại là người khác ở bên cạnh cô mà người đó lại là người xấu…
“Ngài Tổng thống, anh đừng cử động, anh đừng nói chuyện, van cầu anh để cho em mượn ngực anh để dựa vào một lát thôi, dựa một lát thì sẽ ổn… Bởi vì tôi nhớ anh Liệt của tôi rồi.” Cô ôm chặt anh, đầu nhỏ ở trước ngực anh cọ xát, lẩm bẩm nói: “Nếu anh Liệt của tôi đang ở bên cạnh tôi, anh ấy nhất định sẽ ôm chặt tôi, làm cho tôi cảm thấy ấm áp… Anh ấy nhất định sẽ như vậy.”
“Nhung Nhung…” Anh Liệt đang ở bên cạnh em đây, anh Liệt hiện tại đang ôm em đây, anh Liệt sẽ cho em ấm áp đây.
Tuy không thể nói với cô, nhưng anh có thể ôm cô, ôm thật chặt, để cho cô có cảm giác an toàn, cho cô cảm thấy ấm áp.
Anh đưa tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ nhẹ lưng cô, nói: “Không sao rồi, không sao rồi, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
Dần dần anh cảm nhận được hô hấp của cô nhẹ lại, cúi đầu nhìn thì thấy cô đã ngủ ở trong ngực anh rồi.
Cô bé này mạnh mẽ chống đỡ cả một ngày một đêm, vừa mới trước mặt những người bị thương thì nói không mệt không mệt, mà lúc này chỉ mới qua chút thời gian như vậy đã ngủ thiếp đi ở trong ngực anh rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]