Chương trước
Chương sau
"Không cần." Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung muốn rời đi, thế nhưng lại cảm thấy làm như vậy thực sự không phải phép, quay đầu giải thích: "Tôi đưa Tiểu Nhung Nhung về nhà mình, buổi tối sẽ đưa con bé quay lại."

Nghe anh nói như vậy, Lương Thu Ngân trong nháy mắt đã hiểu, lập tức nói: "Ừ, anh đưa Tiểu Nhung Nhung đi chơi đi, phía Nhung Nhung lớn tôi sẽ nghĩ cách."

"Cảm ơn!" Nói một tiếng cảm ơn khách sáo, Trần Việt liền ôm Tiểu Nhung Nhung rời đi.

Lương Thu Ngân đứng ở cửa, nhìn Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung đi vào sân nhỏ bên tay phải chỗ Giang Nhung đang ở, nói vậy nói đó chính là nơi Trần Việt nói là "nhà".

Khu vực này, đều là các ngôi nhà độc lập, là khu biệt thự cao cấp trong khu bất động sản của Thịnh Thiên, cho nên với tiền lương hiện tại của Trình Chí Dũng muốn mua nhà ở bên này là không thể.

Lần này Trình Chí Dũng được điều đi công tác ở Mỹ, công ty sắp xếp cho bọn họ ở nhà bên này, nhất định là chỉ thị của Trần Việt.

Lý do Trần Việt đặc biệt chiếu cố cho Trình Chí Dũng, Lương Thu Ngân hiểu rất rõ, chắc chắn là vì mối quan hệ giữa cô và Giang Nhung.

Lần này Giang Nhung tới New York, Trần Việt sắp xếp cho mẹ con cô ở đây.

Thứ nhất là vì đây là khu bất động sản của Thịnh Thiên, thứ hai là vì Lương Thu Ngân cũng ở đây, có thể có người ở cùng Giang Nhung, như vậy cô sẽ không bị cô đơn.

Việc này, Trần Việt đều nghĩ giúp Giang Nhung, hơn nữa còn cho người sắp xếp thoả đáng.

Lương Thu Ngân là người ngoài cũng thấy được, thế nhưng Giang Nhung ở trong cuộc lại không nhìn thấu.

Nghĩ tới những thứ này, Lương Thu Ngân rất lo lắng.

Trần Việt có lẽ cũng không biết, thực ra Giang Nhung rất độc lập tự chủ, cô muốn đạt được một số thành tựu trong công việc bằng chính nỗ lực của mình, được mọi người công nhận.

Như vậy Giang Nhung, mới có đủ tư cách ở bên cạnh Trần Việt, làm người vợ sánh vai bên cạnh anh, mà không phải "thứ vướng víu".

Vì Giang Nhung rất quan tâm anh, cho nên cô mới quan tâm đến việc cô có xứng với anh không, có đủ tư cách để ở bên cạnh Trần Việt không.

Lương Thu Ngân lại nhớ tới chuyện Giang Nhung đi xin việc hôm nay, chẳng lẽ ngay cả chuyện xin được việc cũng là do Trần Việt sắp xếp?

Trần Việt sắp xếp mọi thứ cho Giang Nhung, anh cũng không biết, anh làm như vậy ngược lại sẽ càng tăng thêm áp lực cho Giang Nhung, càng đẩy Giang Nhung ra xa Trần Việt.

Lương Thu Ngân suy nghĩ một chút, quyết định lát nữa sẽ nói chuyện với Trần Việt.

Mặc dù đây là chuyện giữa hai vợ chồng họ, cô không nên xen vào, thế nhưng là bạn Giang Nhung, cô không nói, thì ai nói.

Tính Giang Nhung chuyện gì cũng giữ trong lòng, chắc Trần Việt cũng không biết, cho nên dù phải làm người nhiều chuyện đáng ghét, Lương Thu Ngân cảm thấy mình cũng cần phải đứng ra nói chuyện với Trần Việt.

Ừ, cô đã quyết định, lát nữa lúc Trần Việt đưa Tiểu Nhung Nhung quay lại, cô sẽ nói chuyện với Trần Việt, tuyệt đối không thể để Trần Việt lại phạm phải điều cấm kỵ này của Giang Nhung.

...

Tiểu Nhung Nhung vùi vào lòng Trần Việt cọ đi cọ lại, trong lòng ngọt ngào: "Ba tới, Nhung Nhung rất vui!"

Trần Việt khẽ vỗ nhẹ lưng tiểu tử kia: "Nhung Nhung nói cho ba biết, Nhung Nhung vui thế nào?"

Tiểu Nhung Nhung ngẩng đầu, lại lưu lại dấu vết nước miếng độc đáo của con bé trên khuôn mặt anh: “Nhung Nhung vui như vậy này. Ba phải luôn ở bên cạnh Nhung Nhung, Nhung Nhung sẽ càng vui vẻ hơn."

Con bé mới rời ba hai ba ngày mà đã nhớ ba đến mức không chịu được, con bé hy vọng ba sẽ mãi mãi ở bên cạnh con bé, không bao giờ rời xa con bé nữa.

"Ba đồng ý với Nhung Nhung, sẽ không bỏ Nhung Nhung lại nữa." Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung, dịu dàng nói.

Không có Tiểu Nhung Nhung ở bên cạnh anh, một ngày dài như một năm.

Hơn nữa nghĩ đến việc con bé có thể vì nhớ anh mà đau lòng buồn bã, tim anh liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh hai mẹ con bọn họ.

"Ba tốt nhất." Tiểu Nhung Nhung cũng biết, ba thương yêu con bé nhất, sẽ không bỏ con bé lại.

"Sau này mỗi ngày ba sẽ đều đến thăm Nhung Nhung, thế nhưng Nhung Nhung nhất định phải nhớ kỹ, chuyện này là bí mật nhỏ của chúng ta, nhất định không thể để cho mẹ biết." Trần Việt lại nghiêm túc dặn dò con bé lần nữa.

"Nhung Nhung chắc chắn sẽ giữ bí mật." Tiểu Nhung Nhung cũng rất nghiêm túc nói.

Lúc này Tiểu Nhung Nhung rất vui đầu óc tỉnh táo, đảm bảo nhất định sẽ giữ bí mật, nếu như đến thời điểm nhớ ba muốn khóc, bản thân cũng không biết sẽ phản bội ba thế nào.

Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung ngồi bên cạnh bàn ăn: "Nhung Nhung nhìn xem, ba đã chuẩn bị cho con cái gì?"

"Mứt hoa quả, ô mai..." Tất cả đều là món Tiểu Nhung Nhung thích ăn, thấy vậy ánh mắt con bé sáng lên, để bản thân con bé vui vẻ chỉ có, là ba tới.

Tiểu Nhung Nhung ăn rất vui vẻ, Trần Việt cầm máy tính xách tay ngồi bên cạnh làm việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn con bé một cái.

Giống như lúc trước ở nhà, anh làm việc của anh, Tiểu Nhung Nhung tự mình chơi đùa. Con bé chơi mệt rồi, ăn mệt rồi, sẽ bò vào lòng ba ngủ.

Hôm nay Tiểu Nhung Nhung chỉ ăn hai viên ô mai, liền bò vào lòng ba, lăn qua lăn lại trong lòng ba, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ bên cạnh ba.

Trước đây, lúc Trần Việt làm việc, không ai dám làm phiền anh, thế nhưng từ khi có Tiểu Nhung Nhung, vừa chơi với con vừa làm việc, đã thành công việc hàng ngày của anh.

"Nhung Nhung có phải buồn ngủ rồi không?" Trần Việt làm việc đồng thời vẫn có thể cẩn thận tỉ mỉ phát hiện Tiểu Nhung Nhung trong lòng đã buồn ngủ.

"Nhung Nhung không buồn ngủ!" Con bé không buồn ngủ, nếu như ngủ rồi không thấy ba nữa thì làm sao bây giờ?

"Nhung Nhung mệt thì ngủ đi, ngủ trong lòng ba, ba hứa nhất định sẽ không rời đi." Nhìn thấu lo lắng của Tiểu Nhung Nhung, Trần Việt cam đoan nói.

"Ba không được lừa Nhung Nhung."

"Ba ba đã từng lừa Nhung Nhung sao?"

Tiểu Nhung Nhung lắc đầu, rất yên tâm ngủ trong lòng ba, vì con bé biết, ba đang ở bên cạnh, con bé tỉnh dậy mở mắt là có thể thấy ba.

Trần Việt khẽ vỗ nhẹ lưng Tiểu Nhung Nhung, dỗ con bé ngủ, đợi con bé ngủ, anh cầm chiếc chăn bông nhỏ đắp lên người Tiểu Nhung Nhung.

Anh cứ như vậy để Tiểu Nhung Nhung ngủ trong lòng mình, lại tiếp tục làm việc, cũng không có nghĩ tới việc đặt Tiểu Nhung Nhung lên giường, vì anh đã đồng ý với Tiểu Nhung Nhung, sẽ ôm con bé ngủ.

Cho nên khi Tiểu Nhung Nhung tỉnh dậy, vẫn đang trong vòng tay ấm áp của ba, mở mắt là có thể thấy ba.

"Ba!"

"Nhung Nhung dậy rồi à, ba đưa con về nhà dì Thu Ngân nhé."

"Nhung Nhung không muốn." Nghĩ đến việc phải rời xa ba,Tiểu Nhung Nhung lại muốn khóc.

"Chỉ cần Nhung Nhung giữ bí mật, ngày mai lại có thể ở cùng ba, Nhung Nhung không thích sao?"

Tiểu Nhung Nhung nghiêng cái đầu nhỏ chăm chú suy nghĩ một chút, ý ba là sau này vẫn ở đây, chỉ cần con bé nhớ ba là có thể ở cạnh ba.

"Được ạ." Tiểu Nhung Nhung gật đầu.

Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung, đưa con bé về chỗ Lương Thu Ngân.

Anh vừa định đi, Lương Thu Ngân lại gọi anh lại: "Ngài Trần, chuyện hôm nay Giang Nhung xin được việc là do anh sắp xếp sao?"

Trần Việt nhìn cô ấy: "Không phải."

Lương Thu Ngân lại nói: "Chuyện công việc của cô ấy, xin anh đừng nhúng tay vào."

Trần Việt nói: "Chuyện công việc của cô ấy, tôi chưa từng nhúng tay vào, đều là dựa vào năng lực của cô ấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.