Thực ra, trong đầu Giang Nhung vừa lóe lên ý nghĩ cô chưa nói cho tài xế biết cô họ Giang, thế nhưng tài xế lại gọi cô là "Tiểu thư Giang".
Thế nhưng cái suy nghĩ trong đầu kia xuất hiện rất nhanh, biến mất cũng rất nhanh, gần đây Giang Nhung lại suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên không có thể ý thức được.
Ra ngoài xin việc còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy, có lẽ giống như mọi người thường hay nói "Già néo đứt dây".
Khi một người lúc nào cũng gặp phải xui xẻo, cũng không thể xui hơn nữa, thì vận may sẽ tốt hơn.
"Mẹ!" Giọng trong trẻo mềm mại của Tiểu Nhung Nhung truyền đến, hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của Giang Nhung.
"Nhung Nhung, ăn trưa chưa?" Giang Nhung đón lấy Tiểu Nhung Nhung vừa chạy như bay đến, xoa xoa đầu con bé, hỏi.
"Nhung Nhung ăn no rồi." Tiểu Nhung Nhung sờ sờ bụng, dáng vẻ kiểu mẹ mau nhìn đi, con thực sự đã ăn rất ngon rồi.
"Ừ, ngoan lắm." Giang Nhung rất hài lòng.
"Con gái cậu, trước đây tớ nhớ rất kén ăn, sao bây giờ lại không kén ăn nữa rồi? Tớ múc cơm cho con bé, con bé rất ngoan liền tự ăn, không khiến người khác phải lo lắng." Lương Thu Ngân đang mang thai đi theo sau Giang Nhung.
"Bởi vì Nhung Nhung phải ăn nhiều cơm mới có thể mau lớn, lớn lên mới có thể đi tìm anh Liệt." Giang Nhung chưa kịp trả lời, Tiểu Nhung Nhung tiểu quỷ này đã trả lời trước rồi.
"Bé Nhung Nhung, nghe cháu nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2395647/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.