Trong lúc sắp xếp hòm sách cũ, vô tình làm rơi một quyển sổ đã úa màu.
Là bút ký ngày xưa của mẹ, nói đúng ra là nhật ký.
Ban đầu ta định nhặt lên cất lại, nhưng chợt liếc thấy một trang ghi rõ ngày tháng.
“Năm Kiến An thứ ba, mồng bảy tháng Ba.”
Tim ta chợt đập mạnh.
Ngày này, ta nhớ vô cùng rõ, vì hằng năm đến mồng bảy tháng Ba, cha ta đều uống một chầu lớn, gọi là để mừng ngày ông cướp vợ thành công.
Mà đó, chính là ngày trước khi mẹ bị "cướp" lên núi Thương Ngô.
Bị tò mò xui khiến, ta lật mở trang ấy ra.
Xem một hồi, hai mắt ta trừng lớn.
Cái này… mà là bị cướp sao? Rõ ràng là…
3
【Kiến An năm thứ ba, ngày mồng bảy tháng ba, trời mưa】
Gió ở kinh thành, càng lúc càng tanh nồng.
Trước khi phụ thân vào ngục từng âm thầm truyền thư, nói rằng nhà họ Phó đã đầu hàng giặc, muốn mượn tay Man tộc thanh trừng dị kỵ.
Nếu ta trở về kinh, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ để Phó Lãng dâng công với Man tộc, hoặc bị nhốt trong thâm trạch sâu thẳm, làm chim hoàng yến trong lồng son mà thôi.
Ta không cam tâm.
Thẩm Ý ta đọc sách thánh hiền, tu hành trị quốc, tuy là nữ tử, nhưng cũng ôm chí hướng cao vời, sao có thể như bèo nước mặc người c.h.é.m g.i.ế.c?
Nghe nói ở địa giới Thanh Châu có một ngọn núi tên Thương Ngô.
Chủ núi là Diêm Thiết Sơn, nguyên là hiệu úy tiền phong doanh, bởi không chịu làm điều gian tà mà phải ẩn náu nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/5076116/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.