Nàng đang chấm bài cho học trò, nàng giờ là viện trưởng của Thương Ngô thư viện lớn nhất Thanh Châu.
Nàng đặt bút xuống, dịu dàng cười:
"Tùy nó thôi. Nữ nhi của ta, tất nhiên phải gả cho nam t.ử tốt nhất thế gian. Nếu không gặp được, nuôi nó cả đời thì đã sao?"
Cha ta thở dài: "Mẹ hiền thường hại con…"
Rồi lại xoay người, nhét cho ta một xấp ngân phiếu:
"Này, không đủ xài thì bảo cha. Muốn đi đâu thì đi, ai dám bắt nạt con, cha dẫn binh san bằng hắn!"
Thấy chưa, cha ta là thế đấy.
Miệng thì chê bai, nhưng trong lòng thì thương ta hơn bất kỳ ai.
22
Lại đến giao thừa.
Năm nay tuyết rơi thật dày, báo hiệu mùa màng bội thu.
Trong phủ tướng quân đèn hoa rực rỡ, náo nhiệt phi thường.
Cữu cữu ta – Thẩm Tòng Văn – dắt theo cữu mẫu cũng là một nữ tướng quân, cùng biểu đệ trở về.
Ông ngoại dù tuổi đã cao, thân thể vẫn khỏe mạnh, còn đang đấu rượu với cha ta.
"Nhớ năm xưa…"
Cha ta uống cao hứng, mặt đỏ như Quan Công, cất giọng sang sảng:
"Lão tử… bổn tướng quân đơn thương độc mã xông vào vạn quân, lấy đầu tướng địch chẳng khác nào thò tay vào túi lấy vật!"
Thẩm Ý ngồi một bên, mỉm cười bóc quýt cho ông, chẳng vạch trần chuyện năm ấy cha ta suýt bị người ta đ.á.n.h cho bò ra đất.
"Phải phải phải, phu quân nhà ta dũng mãnh nhất."
Cha ta cười khờ, chụp tay mẹ ta, đưa lên mặt cọ cọ:
"Đó là đương nhiên, nếu không thì sao xứng với phu nhân được?"
Ta nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/5076115/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.