Hắn chỉ vào những vệt khói trắng còn chưa tan hết, cùng bụi ớt vương đầy đất, giọng run rẩy:
"Chuyện này… chuyện này là… chiến thuật gì vậy?"
Cha ta vỗ vai hắn, giọng trầm ổn:
Hồng Trần Vô Định
"Tiểu cữu à, đây gọi là binh pháp thổ phỉ. Mèo đen mèo trắng không quan trọng, bắt được chuột thì là mèo tốt. Ngươi muốn làm quân tử? Vậy thì cứ chờ bị giặc c.h.é.m đầu. Muốn thắng? Phải ác hơn, độc hơn, hiểm hơn, mặt dày hơn giặc."
Thẩm Tòng Văn quay lại nhìn Thẩm Ý.
Người tỷ tỷ mà trong lòng hắn luôn cho là cao ngạo thanh khiết, không dính bụi trần, giờ đây đang ngồi xổm bên t.h.i t.h.ể giặc, trầm tĩnh kiểm tra giáp trụ và lương thảo.
"Áo giáp này tuy rách, nhưng vá lại vẫn dùng được." Thẩm Ý phân phó.
"Thịt ngựa đừng bỏ phí, đêm nay cho huynh đệ tẩm bổ. Da ngựa lột ra, đông sắp đến rồi, để ta may cho Tiểu Man đôi giày."
Thẩm Tòng Văn há miệng, cuối cùng chỉ cười khổ, chắp tay cúi đầu thật sâu:
"Tỷ tỷ, tỷ phu… Tòng Văn tâm phục khẩu phục."
Trận đầu, chúng ta thắng.
Sơn trại mừng vang như sấm.
Nhưng ta nhìn thấy, Thẩm Ý đứng nơi mỏm đá cao, ánh mắt vẫn chẳng chút thư thả.
Nàng nhìn về nơi xa, nơi ánh lửa vẫn lập lòe như hồng thủy lan tràn.
Đó là đại quân chủ lực của Man tộc, đang từng bước ép sát.
"Đây mới chỉ là bắt đầu." Nàng khẽ nói.
"Trận ác chiến thật sự vẫn còn ở phía sau."
Cha ta bước đến, khoác tấm áo choàng không vừa vai lên người nàng, thuận tay kéo nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/5076108/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.