Trang Nghiêm khóa chiếc vali da vào, nhìn lại cănphòng trống.
Anh đã vô số lần từng ảo tưởng, cuộc sống anh cùng TềPhàm ở đây. Giờ thì ảo tưởng đã bị sự thật đập vụn anh cũng không nên tự lừamình nữa.
Chỉ là, anh có thể tự điều khiển nhiều thứ, thậm chícó thể ngừng thở, nhưng lại không thể ngừng một mình yêu cô.
Anh yêu cô, yêu hết sức, yêu đến liều mạng, yêu đến umê không có phương hướng cũng đánh mất cả mình.
Chỉ là, anh thật không ngờ, tình yêu cũng có thể quaylại để tìm.
Lạc Kì dọc theo con đường mà Tề Phàm yêu anh ta,từng bước một đi trở về, từng chút một lại gần Tề Phàm hơn, cuối cùng cũngthành công tìm Tề Phàm đã đi lạc bấy lâu.
Mà anh, ngay từ đầu khi tiếp cận Tề Phàm, nghe thấytiếng cô khóc, trong thời khắc cuối cùng vì do dự, tư lự trên ngã rẽ thông vớicon đường của cô đã để Lạc Kì công bằng cạnh tranh cơ hội.
Anh không có gì để oán giận, tình yêu của anh thật sựkhông thuần túy như của Lạc Kì.
Lạc Kì như vậy, xứng đôi với Tề Phàm, có lẽ phải nóichỉ có Lạc Kì mới xứng đôi Tề Phàm.
Mà anh, nếu ở ngay từ đầu đã không nhất định phải đitới cùng thì giờ cũng không hẳn phải nói là đánh mất.
Đã không còn lý do ở lại, đây là lúc anh nên rời đi.
Nhưng trước khi anh đi, anh rất muốn được trông thấyTề Phàm.
====
Tiếng điện thoại quấy rầy khoảnh khắc ôm nhau ngọtngào của hai người, Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-anh-roi-doi-anh-yeu-em/2378862/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.