Máy bay hạ cánh khẩn cấp ở Seattle, các nhân viên y tế sớm chờ đợi ở đường hạ cánh và dùng cáng cứu thương đưa cô giáo tóc vàng kim xuống máy bay. Khi sắp xuống máy bay, học sinh nữ nhìn Thư Trừng trên ghế với ánh mắt sáng long lanh: “Cám ơn chị, lúc nãy cám ơn chị thật đấy.”
Thư Trừng nhìn vào đôi mắt của học sinh nữ mấy giây, rất nhanh sau đó đã rời ánh mắt sang nơi khác: “Không cần cám ơn.”
Giọng nói lạnh lùng của Thư Trừng vang lên, trong lòng của học sinh nữ cũng cảm nhận được một phần lạnh nhạt nào đó, nhưng cô bé vẫn nhiệt tình nói: “Chị có thể để lại số điện thoại không? Em muốn cảm tạ chị sau khi về nước ạ.”
Giọng điệu của Thư Trừng không thay đổi: “Không cần.”
Lúc này các nhân viên y tế tìm người đi cùng cô giáo, học sinh nữ cũng chỉ có thể chấp nhận và rời khỏi máy bay.
Vụ việc đã được giải quyết, máy bay lại một lần nữa cất cánh.
Thư Trừng đeo bịt mắt trở lại và nghỉ ngơi một hồi. Cô không hề để ý đến một việc là vào lúc này ở trên một cái ghế chéo bên dưới của cô có một người đàn ông mặt mày thanh tú, mặc trên người áo sơ mi trắng đang nhìn chằm chằm chỗ của cô đang ngồi.
Do xảy ra sự cố ép buộc hạ cánh khẩn cấp, chuyến bay đến thành phố C bị trễ hơn một tiếng so với thời gian đến trong dự tính.
Khi Thư Trừng rời khỏi sân bay, cô bắt một chiếc taxi và đi đến nhà của dì ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-an-lam-moi-du-em-ve/1650743/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.