Rất nhanh sau đó, tiếp viên hàng không do người nào đó gọi đã đến, nhưng tiếp viên hàng không không phải là bác sĩ, việc cô ta có thể làm chỉ là cố gắng hết sức để cho bệnh nhân ngồi lại một cách thoải mái nhất. Sau đó máy bay truyền đến âm thanh cầu cứu khẩn cấp: “Trên máy bay có hành khách đang cần cấp cứu khẩn cấp, cho hỏi trong hành khách cho bác sĩ hay không?” Âm thanh cầu cứu khẩn cấp vang lên ba lần, nhưng trên chiếc máy bay này ngoại trừ tiếng nghị luận không có một người nào đứng ra cả.
Mắt thấy cô giáo của mình rơi vào trạng thái hôn mê, học sinh nữ đó sốt ruột và rơm rớm nước mắt: “Cầu xin mọi người đấy, cứu, ai đó có thể cứu giúp cô tôi với, cầu xin mọi người…”
“Vác cô ta xuống dưới đất.” Đột nhiên, một giọng nữ lạnh nhạt truyền đến từ đầu học sinh nữ đó.
Trong chớp mắt, tất cả ánh mắt trên máy bay đều chuyển từ người cô giáo với học sinh nữ đó sang giọng nữ vừa mới cất lên.
Học sinh nữ đó ngẩng đầu nhìn người con gái vừa nói chuyện lúc nãy, cô có một mái tóc ngang vai và cái mái thưa mỏng ngang bằng, nhìn không lớn tuổi, trong tay của cô là một cái túi xách màu đen không phù hợp với độ tuổi của cô tý nào.
“Cô… cô là bác sĩ?” Học sinh nữ đó có chút nghi ngờ. Vẻ mặt của Thư Trừng nhìn như một cô gái tuổi mười bảy mười tám, nhưng sự điêu luyện và sự bình tĩnh bộc lộ ra từ trong đôi mắt to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-an-lam-moi-du-em-ve/1650742/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.