Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Không cẩn thận gọi Minh Lâu là "Ca"
Đây là ý nghĩ đầu tiên ùa về trong đầu cậu khi vừa có ý thức. Kể từ khi trở thành Thanh Từ, cho dù trong mơ cậu cũng chưa từng bất cẩn như vậy.
Trước kia khi ở nhà, Minh Lâu gọi cậu là A Thành, cậu gọi Minh Lâu là "Ca". Trong trường, cậu gọi anh là Minh Lâu, giáo quan Minh, Minh Lâu vẫn gọi cậu là A Thành. Ai cũng có thể thấy được, giáo quan Minh đối xử với A Thành rất khác, không phải rất tốt mà là càng nghiêm khắc hơn.
Giữa sân huấn luyện của trường và kí túc xá sinh viên có một con đường nhỏ, cây ngô đồng ở hai bên rậm rạp, ánh sáng đèn đường chiếu không lọt, cũng không ai biết, sau khi huấn luyện buổi tối chấm dứt, giáo quan Minh và A Thành sẽ đi bộ qua chỗ này, nắm tay nhau một lúc.
Con đường nhỏ đó rất dài, họ không nói lời nào, đi hết con đường rồi, không nói tiếng "tạm biệt" cứ vậy mà tách ra, A Thành đứng dưới ngọn đèn đường tiễn Minh Lâu đi.
Sau khi A Thành mười lăm tuổi, không, phải là sau khi có Minh Đài, cách xưng hô đó và hành động đó dần trở thành điều cấm kỵ, lại giống như một bí mật không thể nói ra.
Minh Đài thích gọi đại ca, A Thành ca ca. Từ sáng đến tối, giọng nói non nớt vang lên khắp mọi ngóc ngách trong nhà, có vui sướng, có mãn nguyện, có ngang ngược kiêu ngạo, không bị ngăn cản.
Hai người bọn họ đã quen tiếng ồn ào của nhóc, nhất thời không nghe thấy động tĩnh của thằng bé, thì chịu không nổi hét lên một tiếng gọi đến bên cạnh xem nhóc có phải không khỏe chỗ nào. Nào là Minh Đài, tiểu thiếu gia, tiểu bại hoại, dùng những cái tên tốt nhất trên đời để gọi nhóc.
Đến khi A Thành tốt nghiệp, giữa hai người chỉ còn một từ "Ngươi" là vẫn được sử dụng.
Lương Trọng Xuân vừa vào phòng, Thanh Từ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản đang ngồi ở bên giường, kéo cái bàn lộn xộn sang một bên tìm thứ gì đó, Lương Trọng Xuân khập khiễng vài bước, đi tới gần cậu, vươn tay nói: "Tìm cái này?"
Một chiếc đồng hồ. Thanh Từ sững người một lúc, nhận lấy, thở phào nhẹ nhõm, lấy tay áo lau lau chiếc đồng hồ đã bị nứt, kim giờ đã dừng vào ba năm trước, vào buổi hoàng hôn ngày ly biệt Minh Lâu.
"Chiếc đồng hồ này đã dừng chạy mấy năm rồi?" Lương Trọng Xuân ngồi xuống bàn làm việc, vươn đầu dò xét, thấp giọng trêu chọc: "Do người trong lòng tặng?"
Thanh Từ không nói, quay đầu lại, đặt đồng hồ dưới gối. Chờ khi cậu quay lại, khẩu súng đã đặt trên lông mày của Lương Trọng Xuân. "Ông là ai? Tại sao lại giúp tôi?"
Lương Trọng Xuân lùi lại, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức lại thả lỏng, ông phát hiện, trên cánh tay Thanh Từ có vết thương, lúc này cậu cũng chỉ đang chống đỡ, chỉ sợ ngay cả bóp cò súng cũng không được. "Vết thương còn chưa lành đã quên đau."
Lương Trọng Xuân giơ tay lên, nắm lấy họng súng trong lòng bàn tay rồi ấn xuống. "Tôi đã giúp cậu cái gì? Uông Mạn Xuân kêu tôi đến xem cậu."
Khẩu súng của Thanh Từ từ từ hạ xuống. Cánh tay giống như bị tháo gỡ, rồi lại được nối vào, đau đến toát mồ hôi lạnh. "Vậy trước đó thì sao?"
Từ lúc con dao găm đầu tiên đâm vào cẳng tay, Thanh Từ đã biết người đàn ông này luôn có chừng mực. Mỗi con dao găm sau đó đều giống như dao phẫu thuật chính xác tránh những chỗ yếu hại, nếu không chỉ sợ tay Thanh Từ sau này không thể cầm súng được nữa.
Lương Trọng Xuân thở dài, đứng dậy, xoay người rót một ly nước, bưng trở lại, đặt vào tay Thanh Từ rồi ngồi xuống.
"Thấy cái chân này không." Ông ta vỗ cái chân què.
"Tôi nằm vùng trong Mặt trận Tự do Lương Hà suốt chín năm. Đến năm thứ mười đã gặp phải "loại trừ" của tổ chức. Gân ở chân đã bị người ta rút một đoạn, cũng không dùng thuốc tê, có lợi hại không? Phía bên đây nghĩ rằng tôi không thể quay về, đã gửi thông báo tử trận về cho gia đình tôi. Sau đó vinh quang phục chức, vinh quang xuất ngũ, vợ con không nhận được một xu tiền trợ cấp nào."
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Giọng điệu tựa như từng quen biết, Thanh Từ nhớ rõ, Minh Lâu lần đầu tiên đề cập đến Độc Xà với cậu, khi nhắc đến sự kiện ở Lương Hà cũng giống thế này lời ít ý nhiều, nhẹ nhàng bâng quơ.
Thanh Từ cuối cùng cũng hiểu cuối cùng là vì sao. Quá khứ che giấu không có nơi để cất chứa, cũng chẳng ai đoái hoài đến, khi đã đè nặng lên trái tim một người quá lâu, những lời nói ra sẽ rất nhẹ nhàng, không cách nào thừa nhận.
"Đúng lúc năm đó Độc Xà tốt nghiệp, thầy của cậu ấy đã trải qua nhiều lần trăn trở, muốn vì học trò ưu tú nhất này xin vào biên chế, sau đó lại đổi cho tôi, nhờ vào khoản trợ cấp ít ỏi này, trong nhà mới có chỗ dựa. Cuối cùng chính là, Độc Xà vốn có thể ở lại Cục Tình báo, lại đến một thị trấn biên giới cách xa hàng nghìn dặm đi thực địa. "
Thanh Từ bình tĩnh lắng nghe. Quay đầu tìm cốc nước trên bàn, cổ tay không có sức, bưng không vững, mặt nước nhấp nhô lắc lư, nhìn chằm chằm nó một hồi, hỏi: "Thầy của Độc Xà chính là Cục trưởng Cục Tình báo Quốc gia lúc bấy giờ. "
"Cục trưởng?" Lương Trọng Xuân im lặng, cười, "Coi như phải đi."
"Ông ấy, là một người tốt, cũng là một người thầy tốt, khi có chuyện cũng chỉ hy sinh học trò của mình."
Lời nói của Lương Trọng Xuân dường như còn chưa nói xong, Thanh Từ đợi một lúc ông cũng không có tiếp tục, cậu rốt cuộc cũng không hỏi đến cùng, cười nhàn nhạt, nói: "Ông chưa có trực tiếp trả lời, vì sao lại giúp tôi."
Lương Trọng Xuân cau mày: "Nói nửa ngày, cậu vẫn không hiểu?"
Thanh Từ lắc đầu.
"Con người tôi cái gì cũng sai, được cái không mang thù, chỉ nhớ tới việc tốt của người khác, Thanh Từ cậu là người của Độc Xà, tôi đương nhiên phải đối xử tốt với cậu." Lương Trọng Xuân nói xong, giơ tay đặt lên vai Thanh Từ, không nhẹ không nặng vỗ một cái.
Thanh Từ bị đánh trúng bất ngờ, đau đến thét chói tai, cả người thiếu chút nữa ngã xuống giường cuộn tròn.
Lương Trọng Xuân có chút vui vẻ, đứng dậy, khập khiễng bước ra khỏi phòng, đứng ở cửa, nghe thấy Thanh Từ chật vật hỏi: "Ông cứ như vậy mà chắc chắn tôi là người của Độc Xà?"
Lương Trọng Xuân không nhìn lại, cười kín đáo, nói: "Độc Xà mang cậu từ Lương Hà trở về. Do tôi đến nhà ga đón. Dáng vẻ nhỏ bé đó tôi vẫn còn nhớ, không thể sai được."
Uông Mạn Xuân điều động một nhóm người canh giữ ở Mộ Quang Lý, theo dõi nhất cử nhất động của Thanh Từ
Thanh Từ không thường ra khỏi con hẻm nhỏ đó. Vào mỗi buổi hoàng hôn Lương Trọng Xuân đều đến xem một lần, mang theo thuốc giảm đau, mì gói, cà phê hòa tan còn có báo cũ, tạp chí Thông tấn xã Quốc gia và tạp chí địa phương Lương Hà, thời gian trong vòng 5 năm sau sự Lương Hà.
Lương Trọng Xuân chưa bao giờ nhìn thấy Thanh Từ đọc những tờ báo đó, mỗi lần đến, cậu ấy hoặc là ngủ, trong tay cầm chặt chiếc đồng hồ đã dừng nhiều năm, hoặc là vẽ tranh trên tấm bạt ngay đối diện giường ngủ, đồ vẽ để lộn xộn trên mặt đất.
Núi xa, nhà gần, có sông có cầu, có cây cạnh bờ sông, mây trên cây phủ từng lớp, tô tô vẽ vẽ, mùa xuân trở thành mùa thu.
Ngày hôm đó khi Lương Trọng Xuân vừa đến, ông ta nhìn thấy Thanh Từ đang mặc thêm một chiếc áo khoác, động tác của cậu có chút không lưu loát. Lương Trọng Xuân dựa vào cửa, không giúp cậu, chỉ hỏi: "Đi đâu?"
Thanh Từ chuẩn bị xong, cũng không chào hỏi Lương Trọng Xuân, lướt qua vai ông ta đi ra ngoài, điện thoại di động đặt trên bàn làm việc. Lương Trọng Xuân đi tới, cầm lên xem, màn hình bật sáng.
No. 102 Sept. St. A17F. ICU
102 đường Tháng Chín. Phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng 17 của khu A. Minh Lâu chưa bao giờ hẹn Thanh Từ như thế này, đây là cố tình để lộ hành tung của cậu.
Lương Trọng Xuân xoay người, hướng cửa hét lên: "Mấy ngày không gặp cũng không được? Cậu và cấp trên yêu nhau à?"
Ông chống gậy từng bước đi ra ngõ, Thanh Từ đã đi xa, đám thuộc hạ đi đến, hướng mắt nhìn cửa ngõ, ông nhìn thuộc hạ nhướng mày: "Còn chờ gì? Đuổi theo."
Thanh Từ không tránh né mấy tên theo dõi, khi đến nơi mặt trời cũng sắp lặn.
Một bệnh viện quân đội, thời buổi không có chiến tranh, có rất ít bác sĩ và bệnh nhân. Lầu mười bảy có biển cảnh báo nên lại càng thêm vắng vẻ, cửa thang máy trượt mở, hành lang thật sâu trống rỗng, vang vọng từng bước chân của Thanh Từ, đi đến cuối, quẹo phải, đẩy cửa.
Trong phòng chỉ có mỗi âm thanh theo dõi tim và sóng não. Bệnh nhân đeo mặt nạ dưỡng khí, trên người gắn rất nhiều ống dẫn. Là Quách Kỵ Vân.
Máy giám sát ở giữa trần nhà, trong phòng giám sát có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng, tức là Uông Mạn Xuân cũng có thể nhìn thấy. Bên kia giường bệnh, rèm đã được kéo lên, cửa sổ dừng ở một góc bán mở.
Thanh Từ đứng bên giường bệnh một lúc. Ánh sáng buổi tối chiếu qua cửa sổ, chiếu vào máy giám sát, tạo thành một điểm mù giám sát. Thời gian gặp mặt chỉ trong vài phút hoàng hôn này.
Khi cánh cửa vang lên, Thanh Từ quay đầu lại, Minh Lâu bước vào phòng bệnh, chiếc áo trắng khoác ngoài bộ đồng phục.
Chạm phải ánh mắt nhau, mới nhận ra cuộc gặp diễn ra quá gấp rút, cả hai đều không chuẩn bị đầy đủ.
Thời gian dường như ngưng đọng một lúc, rất ngắn ngủi, không kịp trao đổi một ánh nhìn như thường lệ, cũng không đủ để cô đọng những câu chữ chứa đầy lo lắng tích lũy bao ngày đêm.
Giữa hai người họ giằng co một sự rối loạn bình lặng, mãi đến khi cuộc gặp ngày hôm đó chấm dứt, ai cũng không thể thả lỏng.
Minh Lâu đi vòng qua phía đối diện Thanh Từ, liếc nhìn đường cong trên dụng cụ, ghi lại mấy trị số vào hồ sơ bệnh án.
Thanh Từ im lặng một lúc, sau đó hỏi: "Chú Lê thế nào?"
Minh Lâu ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục viết, hỏi lại: "Chú Lê nào?"
Lông mày của Thanh Từ chùng xuống, cậu hiểu đây không chỉ là cuộc gặp với Minh Lâu, mà còn là chuyến thăm "chú Lê" đang bị thương.
"Ổn định." Minh Lâu đáp lại, một câu mang hai nghĩa.
Sau khi thay thuốc, đổi bình truyền cho bệnh nhân, Minh Lâu nhìn Thanh Từ, nói: "Có thể tin tưởng Lương Trọng Xuân."
Thanh Từ nâng mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh, không nói chuyện, Minh Lâu lại nói: "Uông Mạn Xuân biết chú Lê đang ở trong tay chúng ta, em dẫn người của cô ta đến đây, cô ta có tung tích của chú Lê sẽ không làm khó em."
Thanh Từ dời mắt. Không cần nói cậu cũng hiểu, hiểu mọi chuyện.
"Chuyện gì?" Minh Lâu đặt hồ sơ bệnh án xuống. Chuyện gì, anh ít nhiều cũng hiểu được
Thanh Từ hạ quyết tâm, nói, "Cùng em đi đến Kho lưu trữ phim."
Giữa cậu và Minh Lâu luôn tồn tại một vùng cấm không rõ ràng nhưng cũng không thể vượt qua, cậu đã nhận ra điều đó khi lần đầu tiên nhắc đến Độc Xà với anh. Vùng cấm đó từng âm thầm mở ra trước mặt cậu, chỉ một lần duy nhất, đó là lúc ở kho lưu trữ phim, khi xem "Cầu Waterloo".
Minh Lâu hiểu ý của Thanh Từ, anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà gần như không còn. "Bây giờ?"
Thanh Từ biết không phải lúc thích hợp, cậu đang chờ Minh Lâu bác bỏ.
"Em có biết dưới lầu đang có bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu súng ống đang chờ em không?" Minh Lâu bác bỏ, không chút lưu tình.
"Em có......"
"Có chuyện gì, sau này hãy nói."
Hai người nhìn nhau, đều không nhượng bộ. Minh Lâu thu hồi ánh mắt, đi tới cửa, liền nghe thấy Thanh Từ hỏi: "Sau này là bao lâu?"
Minh Lâu thở dài, trả lời cậu: "Vậy em nói."
Thanh Từ có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Cậu muốn hỏi anh, cái đêm cuối cùng ở Lương Hà, cậu có phải là gánh nặng của anh. Năm đó có phải chị cũng nhận được một tờ thông báo tử trận. Quá khứ, hiện tại, anh còn bao nhiêu chuyện mà cậu không biết. Nhưng mà, Minh Lâu chỉ cho cậu thời gian một câu.
"Lúc nghĩ bản thân không thể vượt qua, em mơ thấy anh."
Minh Lâu nhắm mắt lại, đóng sập cửa, đi qua hành lang.
Đứa nhỏ không hiểu chuyện, lại càng không tốt dẫn theo.
Lương Trọng Xuân hai tay chống gậy, đứng trước bức tranh phong cảnh của Thanh Từ, một góc vải vẽ đã tiết lộ, mặt sau là sơ đồ quan hệ, trên tờ giấy được đánh dấu bằng các đường màu đỏ, bắt đầu từ mục tiêu ám sát của Số 76, sáng tối đan xen, tung hoành chằng chịt.
Trước khi Thanh Từ quay trở lại, sáu mục tiêu hoặc gần hoặc xa đều có liên quan đến Mặt trận Tự do Lương Hà. Sau khi Thanh Từ trở lại, ba mục tiêu chỉ giống nhau một điểm, chuyển đến Cục Tình báo Quốc gia trong cùng năm, chính là năm xảy ra sự kiện Lương Hà. Chính tín hiệu đặc biệt này đã khiến chú Lê chủ động hiện thân.
Cục Tình báo Quốc gia và Uông Mạn Xuân có mục đích giống nhau, đó là cùng che dấu sự thật do chú Lê đưa ra, vụ hành quyết bí mật của cựu Cục trưởng cũng là vì sự thật này.
Mặt trận Tự do Lương Hà, lực lượng của tổ chức này đã xâm nhập vào Hội đồng Quốc gia và quân đội, việc trấn nhỏ biên giới gặp nạn cũng không phải do Độc Xà tình báo không tận sức đơn giản như vậy. Cục Tình báo Quốc gia và Số 76 có phải cũng bị nó xâm nhập?
Trong lúc hỗn loạn, người trong cuộc xem qua, kết luận cùng nghi vấn trong nháy mắt đều rõ ràng, Lương Trọng Xuân nghe thấy tiếng bước chân phía sau, rung đùi đắc ý nói: "Thầy cậu dạy tốt lắm."
Minh Lâu đã nói, người này có thể tin được, nhưng khẩu súng của Thanh Từ vẫn đặt sau đầu Lương Trọng Xuân.
Lương Trọng Xuân không nhận ra, nói: "Tư duy có tổ chức, suy nghĩ tỉ mỉ, chẳng qua, có người cố tình dẫn dắt sai cậu." Ông ta tháo mảnh giấy có đánh dấu Mặt trận Tự do Lương Hà ở trung tâm của sơ đồ quan hệ, đặt vào góc sáng.
Thanh Từ nhìn chăm chú biến hóa trên sơ đồ nhưng không buông súng xuống. "Ông biết được bao nhiêu?"
Lương Trọng Xuân quay đầu lại, cười: "Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, hắn không cho cậu biết, cậu tốt nhất không nên biết."
Hắn ấn họng súng của Thanh Từ xuống. "Quy tắc đầu tiên của con đường này là giới hạn rõ ràng. Nếu cậu biết nhiều, sẽ không thể không cân nhắc những gì hắn muốn cân nhắc. Hắn vì để bảo vệ cậu, sẽ hy sinh một phần kế hoạch của mình. Cần cậu có ích gì?"
Thanh Từ nửa ngày không nói chuyện.
"Còn có ai biết thân phận của anh ấy?" Cuối cùng, Thanh Từ hỏi.
"Thầy của hắn, không, còn nữa. Cậu, tôi,một vị đồng môn của hắn, còn có vị khách đó. Uông Mạn Xuân, đoán ra được."
Vị khách, là chú Lê. Đồng môn, nói đến Vương Thiên Phong.
Thanh Từ do dự một lát, nói: "Cô ta là gì của anh ấy."
Lương Trọng Xuân cười nhẹ. "Tôi vẫn đang suy nghĩ, cậu cuối cùng cũng hỏi tôi chuyện này."
Hắn chậm rãi khập khiễng đi ra ngoài, không quay đầu lại mà nói: "Nếu rảnh rỗi, tra xem gia thế của Uông Mạn Xuân, nha đầu này, từ khi chú của cô ta qua đời đã không bình thường."