Trans: Qt + Gg dịch
Editor: Cass Panda
- ---------o0o----------
A Thành chưa bao giờ như thế này, rất cấp bách muốn được gặp Minh Lâu.
Trong giấc mơ kia, nhiệt độ của một vùng Lương Hà nhuộm đầy máu vẫn còn vương trên tay A Thành, cậu biết đó là máu của Minh Lâu, cậu phải đến gặp anh, xác nhận rằng anh vẫn khỏe mạnh.
Vào lúc bình minh sáng tỏ. Thanh Từ cùng tổ bốn người lên chuyến tàu liên tỉnh đón khách của Uông Mạn Xuân, người đó là chú Lê.
Thanh Từ không thể đến gần chỗ ngồi của hành khách, vì vậy người trong tổ đã yêu cầu cậu ở lối đi giữa hai toa tiếp ứng. Nhìn qua có vẻ cậu không quan tâm lắm, từ sáng đến trưa, đã có ba hành khách từ vị trí đó đi lên, Thanh Từ dựa vào cửa sổ, nhìn phong cảnh suốt dọc đường.
Minh Lâu vẽ cho Thanh Từ bức chân dung của chú Lê thời trẻ trong ký ức của anh, bức phác thảo vẽ bằng bút máy
Hôm đó Minh Lâu ngồi trong ô tô, nửa tờ giấy ghi chú lót trên cuốn tiểu thuyết, từng nét vẽ chắc như dao cắt, người trong tranh có chiếc mũi mỏng và đôi môi mím chặt, xem qua một lần liền không thể quên được.
Minh Lâu đã dạy cách phác thảo cho A Thành, nhưng cậu hiếm khi thấy Minh Lâu vẽ tranh, nếu không phải Minh Lâu đã ra lệnh xem xong đốt ngay, A Thành đã giữ lại bản bức phác thảo vẽ chú Lê.
Chuyến tàu liên tỉnh chậm lại, tay Thanh Từ cho vào túi áo khoác, bắt đầu hẹn giờ.
Khi đến, cậu đặt một thiết bị tạo khói ở đầu xe bên kia. Ngay khi tàu vào ga, chuông báo động khói vang lên.
Trên xe hỗn loạn, có người trong tổ giật mình đưa tay cầm súng, bị tổ trưởng ngăn lại. Tổ trưởng liếc nhìn Thanh Từ.
Tiếng chuông báo động vẫn chưa dừng. Có một nhóm nhân viên bảo vệ mở hai cánh cửa, đụng phải Thanh Từ, nối đuôi chạy về hướng bên này, trong cái nhìn thoáng qua của tổ trưởng, Thanh Từ nhìn qua, vẻ mặt không rõ nội tình. Sau đó, tầm mắt bị chặn.
Thanh Từ đứng trên sân ga.
Khi tàu từ từ rời bến, cậu nhận ra chú Lê qua cửa sổ.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo khoác dài, đội một chiếc mũ rộng vành. Vết tích năm tháng lưu lại trên gương mặt ông cũng thật giống những nét vẽ súc tích Minh Lâu vẽ. Cậu đến gần, trong đám đông náo nhiệt, Thanh Từ mỉm cười với ông, cậu nói: "Chú Lê, đã lâu không gặp."
Chú Lê chậm rãi ngẩng đầu, ông không biết người thanh niên này.
Thanh Từ đưa tay, nắm lấy khuỷu tay của chú Lê. "Đại ca ở nhà thường xuyên nhắc chú với tôi."
Chú Lê và Thanh Từ nhìn nhau, không nói tiếng nào, trong tay áo ông giấu một khẩu súng, họng súng đang đặt trên người Thanh Từ.
Thanh Từ ấn vào cổ tay ông. "Đại ca của tôi nói ông luôn thích sự yên tĩnh, may toa xe là số 13 mà nhiều người không thích nổi, để không ai quấy rầy, tôi liền đặt hai chỗ ngồi."
Chú Lê ánh mắt chuyển động. Ông vốn muốn lên xe. Nhưng mà chiếc xe số 13 Thanh Từ nói đến vẫn đang ở phía trước.
"Đây là tờ báo của ngày hôm nay. Sẽ có người đến đón khi ông đến." Thanh Từ đưa cho ông một bản của "Báo sáng Lương Hà", ngày trên đó đã rất cũ, bên dưới có một tấm vé xe.
Khẩu súng hạ xuống lặng lẽ. Chú Lê cầm lấy tờ báo, bí mật đổi vé cho Thanh Từ, tiến lên một bước, tiếp tục đi về phía trước.
Khi hai người lướt qua vai nhau, chú Lê nghe thấy Thanh Từ nhỏ giọng: "Yên tâm, đại ca đã an bài xong."
Trong xe huyên náo một lúc, dưới khe cửa tủ đựng thức ăn phát hiện một hộp thuốc lá đang cháy, một trận sợ bóng sợ gió.
Minh Lâu nói, anh sẽ tìm người lên xe thay chú Lê.
Thanh Từ đợi một lúc, có người đi đến, điện thoại vang lên bài "Cầu Waterloo". Đám đông đổ xô đi qua, Thanh Từ vẫn đứng yên, người kia đi qua, lấy vé của chú Lê trong tay cậu.
Tàu đã rời ga. Tổ trưởng gửi thư cho Uông Mạn Xuân: Đã nhận khách.
Uông Mạn Xuân trả lời: Đừng vọng động.
Tổ trưởng lại liếc nhìn cuối xe, Thanh Từ dựa vào cửa sổ, cúi đầu khuấy ly cà phê. Vị khách này Thanh Từ đã từng nhìn thấy, chính là người cung cấp thông tin cho Vương Thiên Phong, tên là Quách Kỵ Vân.
Tàu đến đích. Khách của Uông Mạn Xuân xuống xe, tổ trưởng đi sóng vai cùng hắn, còn lại ba người, một trước một sau, một người đi bên cạnh không xa không gần.
Xe không có người, Thanh Từ đứng ở cửa, nhìn về phía xe số 13, nhìn bóng dáng chú Lê đi phía xa, xoay người bước nhanh vài bước, đi theo mấy người trong tổ.
Phía trước có một lối rẽ, đi về trước là ra đại sảnh sân ga, đi xuống sau là bãi đậu xe, người đi đường vội vàng đi qua, bám vào phía cuối.
Sân ga rất dài, có một đoàn tàu vào ga, Thanh Từ vừa đi vừa cách biển người nhìn qua, đoàn tàu dừng lại, toa xe đối diện bọn họ, cánh cửa mở ra, bóng dáng từ cánh cửa vụt qua, họng súng chợt lóe.
Thanh Từ giật mình, nhào tới ấn đầu Quách Kỵ Vân xuống, đẩy hắn ra. Không nghe thấy tiếng súng, nhưng có một viên đạn vượt sượt qua cổ áo sau của cậu.
Không kịp nghĩa nhiều, Thanh Từ nói một câu đi theo tôi rồi nắm lấy cánh tay của Quách Kỵ Vân, đẩy đám đông sang một bên, chạy đến bãi đậu xe bên dưới.
Mọi người trong tổ rút súng, nhưng đám đông đang hỗn loạn, chỉ một lát hai người họ đã biến mất.
Vô số ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thanh Từ.
Thân phận thật sự của Quách Kỵ Vân chỉ có Vương Thiên Phong biết, mục tiêu của kẻ ám sát là chú Lê.
Số 76 không có lý do để làm vậy. Uông Mạn Xuân và chú Lê đã hẹn gặp mặt, không cần vội vàng giết vào lúc này. Là Cục Tình báo Quốc gia.
Minh Lâu từng nói, người của Cục Tình báo Quốc gia cũng đang tìm kiếm chú Lê, nhưng anh chưa từng nói người của Cục Tình báo Quốc gia tìm chú Lê là để ám sát ông ấy.
Có thể mơ hồ hiểu được, sự tồn tại của chú Lê rất quan trọng với Minh Lâu, cậu tuyệt đối không để chú Lê chết.
Về phần Quách Kỵ Vân, người đã thay mặt chú Lê ngồi trên xe, mệnh lệnh của Minh Lâu là đưa hắn đến gặp Uông Mạn Xuân.
Tuy nhiên, sau cảnh đấu súng kia, Thanh Từ đột nhiên nhận ra, mệnh lệnh mà cậu và Quách Kỵ Vân nhận được có thể không nhất quán. Có lẽ mệnh lệnh của Vương Thiên Phong đối với Quách Kỵ Vân là dùng thân phận của chú Lê bị bắn chết tại nhà ga.
Hai người đó bất kể giờ giấc, trong trường hợp nào, vào lúc nào cũng không ai chịu ai, cũng không phải ngày một ngày hai gì. Cậu và Quách Kỵ Vân phải chấp hành mệnh lệnh tương ứng của họ, cho đến khi họ không thể tiếp tục mới thôi.
Bãi đậu xe sớm có mai phục.
Ngay khi hai người băng qua đường, tiếng súng vang lên. Họ ẩn mình trong khoảng trống giữa những chiếc xe, Thanh Từ thấy rõ đối phương có bảy người, hai khẩu súng bắn tỉa.
Thân thủ của Quách Kỵ Vân rất tốt, nhưng do thân phận của chú Lê nên hắn chỉ có thể bị người khác bảo vệ.
Người của Số 76 đuổi theo đến, hỏa lực hai bên ngang nhau nhất thời giằng co không dứt
Thanh Từ lao ra từ phía sau xe, bắn hai phát hướng 11 giờ và 2 giờ, hai phát súng, một phát trúng một tay súng bắn tỉa.
Vương Thiên Phong tạm thời trưng dụng phòng điều khiển trung tâm nhà ga. Lúc này, hắn đứng dậy rời khỏi màn hình theo dõi, nắm lấy khẩu súng trên tay rồi bước ra ngoài như một cơn lốc, khi đi ngang qua Minh Lâu, hắn trầm giọng chửi rủa: "Vô liêm sỉ!"
Có người của Số 76 nhìn thấy Thanh Từ. Hắn bắn một phát súng vào Thanh Từ nhưng không trúng. Hỏa lực từ hai bên quét tới, đan xen vào vị trí ẩn nấp của Thanh Từ và Quách Kỵ Vân, vốn định thừa dịp hai bên giao tranh, bọn họ còn có đường cứu vãng, lúc này gần như nửa bước khó đi.
Họ di chuyển về phía lối ra chưa đầy mười mét trong bãi đậu xe, viên đạn bắn trúng chiếc xe, cửa kính xe từng cái từng cái nổ tung, Thanh Từ nghiêng người về phía trước, tia lửa bay về phía mặt cậu. Cậu nghe thấy Quách Kỵ Vân nói, đừng lãng phí sức lực.
Thanh Từ bảo:"Anh quay lại đi, nhìn thấy lối rẽ quẹo trái có thang máy chở hàng, sau khi đi ra ngoài, chúng ta sẽ gặp nhau ở trạm xe buýt gần nhà ga nhất."
Cậu nhìn thấy Quách Kỵ Vân cúi người về phía trước lẻn ra theo hướng ngược lại, anh ta bước ra từ phía sau hầm trú ẩn, bắn mấy phát đạn vào lối ra của bãi đậu xe, mấy phát này trúng cổ tay đối thủ.
Từng viên đạn lần lượt bắn ra, như vết dao xẹt qua góc áo, sau khi hạ gục ba người, anh ta đối mặt với tiếng súng, chạy về phía lối ra.
Quách Kỵ Vân tìm thấy thang máy chở hàng, con số lần lượt giảm dần, dừng lại. Cánh cửa mở ra, một khẩu súng chĩa vào anh ta. Là Vương Thiên Phong. Tiếng súng vang lên.
Minh Lâu vẫn luôn nắm khẩu súng trong tay, anh nhìn thấy từ màn hình giám sát ở lối vào thang máy chở hàng, súng của Vương Thiên Phong hạ xuống, Quách Kỵ Vân ngã gục. Anh đứng dậy, bước ra ngoài.
Dây dưa giữa Cục Tình báo Quốc gia và Số 76 đã để cho Thanh Từ một khe hở, Cậu chạy băng qua hành lang dài phía trước, có ánh sáng ở cuối đường. Có mồ hôi chảy trên áo, cậu đưa tay lên lau, là máu, không biết đạn làm xước từ lúc nào.
Ngay sau khi rẽ vào hành lang, có một phòng chữa cháy ở góc, Thanh Từ đi qua đó, có ai đó mạnh mẽ kéo cậu vào, cửa bị đóng lại.
Người kia túm lấy cổ cậu, ném cậu vào trong bóng tối, tay cầm súng của cậu vừa giơ lên, cổ tay đã bị khống chế, đập vào tường, tay đau buốt. Khẩu súng rơi xuống đất.
Vòi cứu hỏa chiếm gần hết phòng, bên trong chật hẹp có một cảm giác quen thuộc không thể nói rõ, trái tim của A Thành như ngừng đập một lúc.
"Không muốn sống nữa?" Giọng của Minh Lâu. Nghe có vẻ không tàn nhẫn bằng sức lực của anh.
Khi thị giác của cậu thích nghi với bóng tối, A Thành ngẩng đầu nhìn Minh Lâu, nói: "Số 76 nghi ngờ thân phận của em. Em bảo vệ chú Lê, Uông Mạn Xuân sẽ càng tin chú Lê là thật."
Minh Lâu bình tĩnh lại, nói: "Em có thể không che chở hắn,để cho Uông Mạn Xuân tin rằng đường dây này đã đứt."
"Em không thể để các anh vì chuyện này đi tìm chết."
Không biết anh và Vương Thiên Phong tranh giành cái gì, nhưng em không thể nhìn anh thua hắn, hơn nữa, chấp hành mệnh lệnh của anh là việc nên làm. Đây là lời từ tận đáy lòng, A Thành không dám nói ra, cậu sợ Minh Lâu sẽ đánh mình.
Hai từ "Các anh" rất không lọt tai, nhưng Minh Lâu không quan tâm đến nó. Anh nói: "Vương Thiên Phong có chừng mực. Người của hắn lại không có chừng mực với em." Giọng nói bị đè nén rất thấp, có chút bị bóp nghẹt, A Thành có thể nghe ra, anh thật sự tức giận.
"Em có chừng mực." Cậu không nhận sai.
Tay Minh Lâu đang nắm chặt cổ tay A Thành đột nhiên siết chặt. "Em đây là có chừng mực? Em xảy ra chuyện gì bảo anh phải làm sao bây giờ?"
A Thành bị anh hỏi ngơ người, thái độ nhất thời dịu lại, nhưng trong lòng lại rối bời, nói chuyện không suy nghĩ. Cậu nói: "Anh vẫn còn Minh Đài."
"Lúc này không được phép nhắc đến Minh Đài với anh." Minh Lâu gần như lạnh lùng ngăn A Thành lại. Anh rất ít khi như vậy, nói đúng hơn là, anh chỉ như vậy với một mình A Thành, một khi chuyên quyền lục thân không nhận.
Cả hai người họ đều không nói chuyện. Bởi vì ở gần, hô hấp cũng cố gắng kiềm chế, tựa hồ hô hấp có thể lộ ra manh mối gì đó.
Bước chân trên hành lang hỗn loạn, cửa đóng lại không chặt, lúc này lẳng lặng mở ra, hai người nhìn nhau. Không thể trốn tránh.
Có người từ bên ngoài kéo cửa, cánh cửa mở ra, tiếng gió lùa vào, viên đạn của Minh Lâu rời vỏ, súng của đối phương giơ lên giữa không trung, cứng đờ rồi rơi xuống. Là người của Số 76.
Bên ngoài có tiếng bước chân tăng tốc.
Minh Lâu cúi người, đưa tay ra sau gáy A Thành, kéo cậu lại gần, cảnh cáo bên tai cậu: "Sau này, không cho phép em nói chuyện với anh như thế này."
Mỗi chữ là một viên đạn bắn vào màng nhĩ. A Thành không kịp trả lời, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, hai mắt tối sầm lại.
Người của Cục Tình báo Quốc gia đã đến, họ nhìn thấy Minh Lâu đang đứng ở cửa, có một người chết nằm chắn ngang trước mặt, phía sau, Thanh Từ dựa vào tường chậm rãi trượt xuống.
Minh Lâu nói thu đội, mấy tên thuộc hạ liếc nhìn nhau, tuân theo.
Trước khi đi, anh cởi bỏ áo khoác, giơ tay ném đi, phủ lên người Thanh Từ.
Chiếc áo khoác này rất nhanh chóng rơi xuống bàn làm việc của Uông Mạn Xuân.
Tên thuộc hạ đã đứng trước bàn một lúc lâu "Thanh Từ làm phản, nếu không phải cậu ta ở giữa gây rối, khách nhân cũng sẽ không bị lạc."
"Ra vậy." Uông Mạn Xuân bình tĩnh nhìn hắn nói.
"Có lẽ nên lập tức..."
Uông Mạn Xuân chặn từ "Hành quyết" trong miệng hắn. "Đừng động vào cậu ta."
"Thứ cho tôi nói thẳng, có phải cô đã quá khoan dung với Thanh Từ."
Uông Mạn Xuân mỉm cười: "Ý của tôi là muốn giữ lại mạng của hcậu ta, cũng không có nói không xử trí."
Tên thuộc hạ chú ý tới ánh mắt của Uông Mạn Xuân dừng lại trên áo khoác, hắn cũng nhìn xem, trong lòng vẫn là không hiểu.
"Anh ấy đã trở lại." Uông Mạn Xuân nói.
Tên thuộc hạ sững sờ. Hắn thấy môi Uông Mạn Xuân vẫn nhếch lên, nhưng đó không phải là một nụ cười. Cuối cùng, Uông Mạn Xuân thu lại biểu tình, nói: "Đưa Thanh Từ đến phòng tra tấn. Tôi sẽ tới sau."