Cố Chuyết Ngôn đứng ở trên ban công mãi không nhúc nhích, ánh nắng chiếu vào, rọi đến độ anh ra một tầng mồ hôi mỏng, vào nhà, Trang Phàm Tâm từ phía sau lưng đi tới, gọi anh, nói bữa trưa nấu xong rồi. 
Anh xoay người, lưng cõng ánh sáng, đôi mắt phơi nắng đỏ hồng gật gật đầu, tầm mắt Trang Phàm Tâm dịch khỏi người anh, trợn tròn hai mắt, tràn ngập kinh ngạc và oán giận mà nói: “Sao anh bứt lá của em!” 
Cố Chuyết Ngôn bị hét đến hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy trên bệ trải đầy lá cây, cái chậu cây kia bị ngắt đến trọc đầu. Đầu ngón tay dính màu xanh của lá, anh nắm tay lại, giống như học sinh tiểu học làm sai: “Xin lỗi, anh cũng không biết.” 
Hiếm thấy dáng vẻ nghe lời của anh, Trang Phàm Tâm nhất thời bị doạ, không khỏi suy nghĩ lại có phải là mình quá thô bạo rồi không: “Hic, không sao.” Cậu đi lên trước, kéo khuỷu tay Cố Chuyết Ngôn, nói mò, “Thật ra cây cũng nên tỉa lá, đi thôi, chúng ta rửa tay ăn cơm đi.” 
Cậu mới vừa nói xong, Cố Chuyết Ngôn rút cánh tay ra khỏi tay cậu, khuỷu tay lướt qua cổ tay, lúc cậu đang không biết làm sao, Cố Chuyết Ngôn lại cầm lấy bàn tay cậu. Giống như là nắm tay hơn, rất chặt, đường vân trên lòng bàn tay dán vào nhau. 
Vuốt nhẹ điểm màu xanh biếc, ngây ngô, ẩm ướt, kẹp ở giữa hai bàn tay, giống như trong đó che đậy bí mật rất nhiều năm, không nhìn thấy, cũng không thể nào biết được. 
Cố Chuyết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-roi-khong-gap-bac-nam/2102614/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.