“Không cần thối tiền.” Trang Phàm Tâm bình thường không hào phóng như vậy, nhưng hôm nay rất gấp, xe taxi chưa dừng hẳn đã bước xuống xe. Cú điện thoại kia của Bùi Tri nói chuyện không rõ ràng, bảo cậu tới nhà, nghe giọng nói có vẻ như bị bệnh. 
Năm tuổi cậu lần đầu tiên gặp mặt Bùi Tri, ở trong văn phòng của học viện mỹ thuật, cậu chờ ba cậu tan tầm, Bùi Tri chờ bà ngoại tan tầm. Cậu biết vẽ không? Đây là câu mở màn của bọn họ, ai hỏi ai không nhớ rõ, dù sao cũng biết rồi. 
Sau đó vì bớt việc, Trang Hiển Dương và Bùi Viễn Chu giao bài tập cho họ, vẽ cây vẽ lớp học vẽ cô lao công trong căn tin, cả học viện mỹ thuật trong thời gian họ chờ đợi đều được thể hiện qua nét vẽ. Bọn họ lớn lên, cùng nhau đến phòng vẽ tranh, cùng đi vẽ vật thực, cùng nhau học thiết kế tham gia thi đấu, phụ huynh hai bên đều bận, lúc thường gặp bệnh vặt đều đến nhà người kia làm bảo mẫu. 
Trang Phàm Tâm gấp nhưng không loạn, trước tiên ở cửa hàng tiện lợi ngoài cửa tiểu khu mua chút hoa quả, bên cạnh có tiệm thuốc nhỏ, mua hộp thuốc hạ sốt. Ra khỏi thang máy đến cửa nhà, cậu nhấn chuông cửa: “Bùi Tri? Em đến rồi.” 
Người mở cửa là Bùi Viễn Chu. 
“Bà ngoại?” Trang Phàm Tâm cho là bà ngoại không ở nhà, cho nên Bùi Tri gọi cậu tới chăm sóc. Vào cửa, trong phòng rất yên tĩnh, cậu hỏi: “Bà ngoại, Bùi Tri làm sao thế ạ?” 
Bùi Viễn Chu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-roi-khong-gap-bac-nam/2102577/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.