Trang Phàm Tâm cũng ngồi ở chân tường, ôm bánh kem, nến đốt cháy được một nửa, nhưng cậu không nỡ thổi tắt. Cố Chuyết Ngôn ngồi xổm ở trước mặt cậu, cánh tay vuốt nhẹ bắp chân của cậu, thúc giục: “Thổi đi, không thổi làm sao mà ăn?” 
“Thổi xong cũng chỉ còn lại đèn đường, không đẹp.” 
Ánh vàng ấm áp quá dịu dàng, giống như một khi tắt đi, thì quang cảnh huyền diệu này cũng sẽ theo đó mà biến mất, Cố Chuyết Ngôn nhìn chằm chằm ngọn lửa, nhớ tới cái gì đó: “Đồ ngốc, có phải là em còn chưa ước nguyện đúng không?” 
Trang Phàm Tâm nói: “Không cần ước nguyện.” 
Một tên nhóc quê mùa viết chữ trên cát, vậy mà tổ chức sinh nhật lại không để ý chuyện ước nguyện. “Không hiểu chứ gì.” Trang Phàm Tâm nói vô cùng triết lý, “Người không có tiếc nuối hay đòi hỏi, thì sẽ không có ước nguyện.” 
Cố Chuyết Ngôn hiểu mà như không hiểu: “Phiên dịch một chút đi.” 
Trang Phàm Tâm nói: “Bây giờ em đang rất hạnh phúc, không cần phải ước nguyện.” 
Một luồng gió thổi qua, Cố Chuyết Ngôn giơ tay bảo vệ ánh nến lập lờ, triển lãm nghệ thuật không thể cùng nhau xem, nhà hàng đã đặt cũng không thể đi, chỉ có thể núp ở trong góc xó xỉnh này ngồi trên tảng đá lạnh băng, lạnh như mẹ anh vậy, Trang Phàm Tâm nói cậu đã hạnh phúc rồi không cần ước nguyện. 
“Xin lỗi.” Cổ họng anh khàn đặc.  
Trang Phàm Tâm cầm lấy tay Cố Chuyết Ngôn, nâng lên, cúi đầu hôn mu bàn tay Cố Chuyết Ngôn: “Chờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-roi-khong-gap-bac-nam/2102576/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.