Lê Bách Lâm quay đầu nhìn ba, hỏi ý kiến:
“Ba, ba thấy thế nào?”
“Cứ làm theo lời của thằng hai đi.”
Lê Chấn Hoa thở dài một tiếng: “Tối nay ba cũng chẳng có hứng ăn, ba lên phòng trước, mấy đứa cứ ăn ngon miệng.”
Nhìn theo bóng lưng của ông, ba anh em trong lòng cảm thấy nặng trĩu.
Bữa cơm tối hôm đó, món ăn đầy đủ sắc hương vị, đều là những món họ yêu thích, nhưng khi ăn vào miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
“Lần này em gái làm hơi quá rồi, con bé không nên ỷ vào việc ba thương yêu mà muốn làm gì thì làm.” Lê Bách Bình thở dài.
Anh bỗng cảm thấy có lẽ trước giờ họ đã chiều chuộng em gái quá mức, chính điều đó đã biến nó thành một người bướng bỉnh không biết sợ gì.
Trước đây, khi em gái còn nhỏ, dù nó có nghịch ngợm đến đâu cũng chỉ là ở trong nhà, mọi người đều mắt nhắm mắt mở, chẳng ai chấp nhặt với nó.
Nhưng bây giờ, tuổi của nó ngày càng lớn, sớm muộn gì cũng phải bước ra xã hội. Người ngoài liệu có thể bao dung với nó như họ không?
“Anh cả, em thấy anh hai nói đúng. Em gái chỉ là nhất thời bị mê hoặc thôi. Hơn nữa, An An tốt như vậy, biết đâu sau khi gặp cô ấy, Lục Trầm lại sẽ yêu cô ấy thật lòng.”
Lê Bách Lâm không nhịn được mà lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3746410/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.