Lê Chấn Hoa thở dài một tiếng: “Tối nay ba cũng chẳng có hứng ăn, ba lên phòng trước, mấy đứa cứ ăn ngon miệng.”
Nhìn theo bóng lưng của ông, ba anh em trong lòng cảm thấy nặng trĩu.
Bữa cơm tối hôm đó, món ăn đầy đủ sắc hương vị, đều là những món họ yêu thích, nhưng khi ăn vào miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
“Lần này em gái làm hơi quá rồi, con bé không nên ỷ vào việc ba thương yêu mà muốn làm gì thì làm.” Lê Bách Bình thở dài.
Anh bỗng cảm thấy có lẽ trước giờ họ đã chiều chuộng em gái quá mức, chính điều đó đã biến nó thành một người bướng bỉnh không biết sợ gì.
Trước đây, khi em gái còn nhỏ, dù nó có nghịch ngợm đến đâu cũng chỉ là ở trong nhà, mọi người đều mắt nhắm mắt mở, chẳng ai chấp nhặt với nó.
Nhưng bây giờ, tuổi của nó ngày càng lớn, sớm muộn gì cũng phải bước ra xã hội. Người ngoài liệu có thể bao dung với nó như họ không?
“Anh cả, em thấy anh hai nói đúng. Em gái chỉ là nhất thời bị mê hoặc thôi. Hơn nữa, An An tốt như vậy, biết đâu sau khi gặp cô ấy, Lục Trầm lại sẽ yêu cô ấy thật lòng.”
Lê Bách Lâm không nhịn được mà lên tiếng bênh vực em gái.
Trong ba anh em nhà họ Lê, anh là người thương em gái nhất.
Hơn nữa, khoảng cách tuổi tác giữa hai người cũng nhỏ nhất, từ nhỏ đã chơi chung với nhau, nên tình cảm giữa họ cũng thân thiết hơn hai người anh còn lại.
Lê Bách Thần giữ im lặng, chỉ lắng nghe hai anh em tranh luận.
Lê Bách Bình trầm giọng nói: “Lần này em cùng nó về nước, không được chiều theo mọi ý muốn của nó, nhất là những vấn đề liên quan đến nguyên tắc. Trước khi Lục Trầm chia tay, anh tuyệt đối không cho phép em gái lại gần cậu ta.”
Em gái của anh tuyệt đối không thể trở thành kẻ thứ ba.
Lê Bách Lâm vẫn không cho là đúng, trong lòng chẳng để tâm lời anh cả nói.
Anh thậm chí còn cảm thấy anh cả đang nghĩ quá nhiều.
“Anh chẳng hiểu gì về em gái cả. Em gái mình sao có thể làm mấy chuyện như vậy được. Thôi, em không nói với anh nữa. Ngày mai em cùng em gái về nước.”
Hai người họ không mua vé máy bay, mà đi bằng máy bay riêng của gia đình.
Trước khi lên máy bay, Lê An nhắn một tin cho bà cụ nhà họ Lục, suốt chuyến bay cô liên tục tìm kiếm sở thích của Lục Trầm.
Lê Bách Lâm nhìn thấy mà trong lòng không khỏi ghen tị.
“An An, em đối với anh trai chưa bao giờ để tâm như thế.”
“Anh, anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi, sao còn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ?”
Lê An bĩu môi: “Em không nói chuyện với anh nữa, giờ em bận lắm.”
Cô muốn theo đuổi Lục Trầm, vậy thì phải làm mọi cách để chiều lòng anh ấy.
Lục Trầm thích nuôi thú cưng, nhà anh ấy có một con chó. Vậy cô cũng sẽ nuôi một con, biết đâu hai con lại hợp nhau, tạo thành một cặp đôi đáng yêu.
Sau đó cô còn muốn anh trai đầu tư một chương trình thực tế về thú cưng, khi đó cô và Lục Trầm có thể công khai thể hiện tình cảm trước mặt bao người, thậm chí còn có người hâm mộ cặp đôi này.
Nghĩ đến đây, Lê An càng vui mừng. Cô quay sang ôm lấy cánh tay của Lê Bách Lâm.
“Anh trai yêu quý, em thật sự yêu anh c.h.ế.t mất. Có được một người anh như anh là niềm vinh hạnh của em.”
“Sao thế, bảo bối, lại muốn gì rồi? Là xe hơi đời mới hay túi xách vừa ra mắt?”
Lê Bách Lâm hiểu rõ em gái.
Mỗi lần nó tỏ ra như thế này, chắc chắn là muốn điều gì đó.
Nhưng anh cũng rất chiều chuộng kiểu này của nó.
Hiện tại anh vẫn chưa có bạn gái, số tiền kiếm được nếu không để em gái tiêu thì còn để ai tiêu đây?
“Không phải, mấy thứ đó giờ chẳng còn quan trọng nữa. Em muốn mua một con ch.ó Samoyed giống tốt, sau đó anh đầu tư một chương trình thực tế về thú cưng, rồi mời em và Lục Trầm làm khách mời, sau đó chúng ta…”
“An An, em lại muốn nói về Lục Trầm nữa đúng không?”
Lê Bách Lâm không nhịn được cắt ngang lời cô.
“Anh thấy em nên gặp Lục Trầm trước, rồi quyết định có muốn ở bên anh ta không. Nếu không hợp thì chúng ta về ngay, coi như chuyến này chỉ là một lần về nước du lịch.”
Nụ cười trên mặt Lê An lập tức biến mất.
Cô buông tay đang ôm chặt lấy anh trai, ánh mắt đầy thất vọng.
“Anh, nếu muốn từ chối em thì nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo như vậy? Em còn tưởng trong nhà bốn người, anh là người thương em nhất, giờ xem ra cũng chỉ là vậy thôi.”
Lê Bách Lâm biết rõ em gái cố tình nói vậy để khích mình, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện mắc bẫy.
Anh thở dài một tiếng: “Được rồi, anh sẽ chiều theo ý em.”
Nếu đến trại chó để mua một con Samoyed giống tốt, thông thường phải đặt cọc và xếp hàng, nhưng nhà họ Lê thì có năng lực tài chính.
Lê An vừa mới xuống máy bay, đã có người dắt Samoyed đến trước mặt cô.
“Cậu xinh đẹp thật đấy.” Lê An chơi đùa với chú chó một lúc: “Tính cách cũng rất tốt, nhưng như thế vẫn chưa đủ.”
Thời buổi này, chó xinh đẹp quá nhiều, muốn nổi bật không chỉ dựa vào ngoại hình mà còn cần thực lực.
Cô lập tức quyết định gửi chó đi học để học thêm kỹ năng. Như vậy không chỉ có thể trở nên nổi tiếng ngay lập tức mà còn thu hút sự chú ý của Lục Trầm.
Trùng hợp là hôm nay Dư Vãn cũng đưa Đại Đầu đến trường, đồng thời còn dắt theo một con ch.ó cái giống nội.
Tối qua, khi cô và Lục Trầm dắt chó đi dạo. Lúc đi ngang qua bãi rác, họ thấy con ch.ó hoang này. Nó bẩn thỉu, gầy gò, trông rất đáng thương.
Hai người vội vàng đưa nó đến bệnh viện thú y.
May mắn là nó chỉ gầy yếu, cơ thể vẫn khỏe mạnh. Hơn nữa, Đại Đầu lại rất hợp với nó, nên cả hai quyết định nhận nuôi luôn.
Hôm nay Lục Trầm bận việc, Dư Vãn một mình đưa cả hai chú chó đến trường.
“Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe và sổ tiêm phòng của chúng. Bơ Bánh Mì tuy chưa tiêm phòng nhưng kháng thể vẫn đầy đủ.”
“Con chó này tên là Bơ Bánh Mì à? Nó dễ thương thật.” Nhân viên cúi xuống xoa đầu nó.
Bơ Bánh Mì thè lưỡi l.i.ế.m tay anh, rồi còn lăn một vòng trên đất.
Đại Đầu đứng bên cạnh nhìn, đuôi vẫy đến nỗi như tạo thành bóng mờ. Đây là công chúa thất lạc của nhà ai vậy?
Hóa ra là của nó.
Nó vội chạy đến bên Bơ Bánh Mì, không ngừng cọ cọ vào người nó.
“Tình cảm giữa hai đứa rất tốt. Chúng cùng đến trường cũng có bạn đồng hành. Chỉ cần chúng vui vẻ chơi đùa là được, tôi không yêu cầu chúng phải học được gì cả.”
Dư Vãn sợ nhân viên sẽ tạo áp lực cho chúng, nên nói rõ từ trước.
Cách vài bước chân, Lê An cũng đang nhấn mạnh với nhân viên nhưng thái độ của hai người hoàn toàn trái ngược.
“Học phí bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Tôi không cần biết các cô dùng cách gì, tóm lại tất cả kỹ năng phải dạy được hết cho nó. Nếu không, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của các cô.”
Lúc đầu, nhân viên còn định khuyên cô, vì trí thông minh của mỗi chú chó không giống nhau. Việc huấn luyện quá mức có thể gây phản tác dụng.
Nhưng Lê An không chịu nghe, còn liếc nhân viên mấy lần. Sau đó, nhân viên cũng không nói thêm nữa:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]