Bà cụ Lục đã lớn tuổi, thêm vào đó sức khỏe bà không tốt, phải dưỡng bệnh lâu năm, thỉnh thoảng lại cần đến bác sĩ thăm khám.
Trong tình trạng như vậy mà bà cụ vẫn muốn đích thân đến đón máy bay, điều này đủ cho thấy bà xem trọng Lê An đến nhường nào.
Khóe miệng của Lê An càng lúc càng cong lên, cô cười tươi rạng rỡ:
"Bà ơi, sao bà lại tốt với cháu thế này? Cháu nghĩ mãi cũng không biết phải báo đáp bà thế nào. Hay là, chờ cháu và anh Lục Trầm kết hôn, cháu sẽ để bà sớm được bế chắt?"
"Thế thì tốt quá. Ở tuổi này của bà, tiền tài hay quyền lực cũng chỉ là vật ngoài thân. Bà chỉ muốn thấy cháu trai mình kết hôn, nếu có thể bế được chắt thì càng mãn nguyện. An An, con đúng là công thần lớn nhất của nhà họ Lục rồi."
Trong lời nói của bà cụ Lục tràn ngập sự hài lòng.
Con của Lê An, bất kể trai hay gái, chắc chắn sẽ là ngọc quý trong tay của cả nhà họ Lê và nhà họ Lục.
Đến lúc đó, sự hợp tác giữa hai gia tộc sẽ càng thêm chặt chẽ.
Lê An được khen ngợi đến mức lâng lâng như trên mây. Cô nóng lòng muốn về nước gặp Lục Trầm:
"Bà ơi, con sẽ đặt vé máy bay cho ngày mai, tối nay con sẽ báo với gia đình."
Sau khi cúp máy, Lê An ngẩng đầu nhìn tấm ảnh Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3746409/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.