🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bà cụ Lục đã lớn tuổi, thêm vào đó sức khỏe bà không tốt, phải dưỡng bệnh lâu năm, thỉnh thoảng lại cần đến bác sĩ thăm khám.

 

Trong tình trạng như vậy mà bà cụ vẫn muốn đích thân đến đón máy bay, điều này đủ cho thấy bà xem trọng Lê An đến nhường nào.

 

Khóe miệng của Lê An càng lúc càng cong lên, cô cười tươi rạng rỡ:

 

"Bà ơi, sao bà lại tốt với cháu thế này? Cháu nghĩ mãi cũng không biết phải báo đáp bà thế nào. Hay là, chờ cháu và anh Lục Trầm kết hôn, cháu sẽ để bà sớm được bế chắt?"

 

"Thế thì tốt quá. Ở tuổi này của bà, tiền tài hay quyền lực cũng chỉ là vật ngoài thân. Bà chỉ muốn thấy cháu trai mình kết hôn, nếu có thể bế được chắt thì càng mãn nguyện. An An, con đúng là công thần lớn nhất của nhà họ Lục rồi."

 

Trong lời nói của bà cụ Lục tràn ngập sự hài lòng.

 

Con của Lê An, bất kể trai hay gái, chắc chắn sẽ là ngọc quý trong tay của cả nhà họ Lê và nhà họ Lục.

 

Đến lúc đó, sự hợp tác giữa hai gia tộc sẽ càng thêm chặt chẽ.

 

Lê An được khen ngợi đến mức lâng lâng như trên mây. Cô nóng lòng muốn về nước gặp Lục Trầm:

 

"Bà ơi, con sẽ đặt vé máy bay cho ngày mai, tối nay con sẽ báo với gia đình."

 

Sau khi cúp máy, Lê An ngẩng đầu nhìn tấm ảnh Lục Trầm treo trên tường, trái tim cô dường như đã bay đến bên anh.

 

Cuối cùng cũng đến buổi tối, khi cả nhà đã về, Lê An vội vàng chạy xuống cầu thang.

Trong bữa cơm, cô tuyên bố:

 

"Ngày mai con sẽ đặt vé máy bay về nước. Con muốn kết hôn với Lục Trầm."

 

Bốn người trên bàn ăn đồng loạt đặt đũa xuống.

 

Anh cả Lê Bách Bình là người đầu tiên phản đối:

 

"An An, anh không đồng ý để em ở bên Lục Trầm. Cậu ta đã có bạn gái, hơn nữa tình cảm hai người rất sâu đậm. Em chen vào như thế thì ra thể thống gì?"

 

Nói khó nghe hơn, hành động hiện tại của Lê An chẳng khác nào làm "tiểu tam".

 

Anh hai Lê Bách Thần và anh ba Lê Bách Lâm cũng kiên quyết phản đối:

 

"Em muốn quen ai, chúng ta đều không cản. Chỉ cần người đó thật lòng yêu em và đối xử tốt với em, nghèo một chút cũng không sao. Nhưng Lục Trầm trong lòng đã có người khác, làm sao anh ta có thể yêu thương em được?"

 

"An An, em là em gái của anh. Anh chỉ mong cuộc đời em luôn bình an và thuận lợi. Gả nhầm người là tai họa lớn nhất đời người con gái, em không thể ở bên Lục Trầm."

 

Ngay cả ba của cô, ông Lê Chấn Hoa, cũng hiếm hoi đứng về phe phản đối con gái:

 



"An An, chuyện này con đừng nhắc lại nữa. Tất cả chúng ta đều không đồng ý."

 

"Tại sao chứ?" Lê An lập tức đỏ hoe mắt.

 

Cô ném đũa xuống bàn, đứng bật dậy, bực bội trút hết tâm trạng lên người thân:

 

"Các người lúc nào cũng nói yêu thương con nhưng ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không chịu đáp ứng. Con chỉ muốn về nước, đâu phải phạm tội tày đình, các người có cần nghiêm trọng như vậy không?"

 

Lê Bách Lâm nhanh chóng đứng lên, dịu dàng dỗ dành cô. Dùng đủ lời lẽ nhẹ nhàng, cuối cùng Lê Bách Lâm cũng khiến Lê An ngừng khóc.

 

Nhưng cô không chịu nhượng bộ:

 

"Con nhất định phải về nước và nhất định phải lấy Lục Trầm. Nếu mọi người không đồng ý, cùng lắm thì con bỏ nhà đi. Dù sao con đã trưởng thành, không còn là trẻ con nữa."

 

Câu nói này khiến mọi người sửng sốt.

 

Đặc biệt là Lê Chấn Hoa.

 

Ông đập mạnh bàn, giận dữ quát:

 

"Lê An. Con đúng là bị chiều hư rồi. Bây giờ lời nào con cũng dám nói ra miệng. Bỏ nhà đi? Con có khả năng đó sao? Tin không, ba sẽ cắt đứt tiền sinh hoạt của con!"

 

Lê Chấn Hoa phân biệt rất rõ trong cách giáo dục con cái. Với các con trai, một khi họ trưởng thành, ngoài một khoản vốn khởi nghiệp, ông không chu cấp thêm gì nữa.

 

Nhưng với cô con gái út, ông vừa cho tiền sinh hoạt gấp đôi, vừa thường xuyên chuyển khoản tiêu vặt, sẵn sàng dâng mọi thứ tốt đẹp nhất.

 

Giờ đây, đứa con gái mà ông nâng niu trong lòng bàn tay lại vì một người đàn ông không yêu cô mà muốn khổ sở đến thế, điều này khiến ông sao chịu nổi?

 

"Vậy thì cắt đi, cùng lắm con không có cơm ăn, ra đường xin ăn. Con vẫn có thể tìm Lục Trầm, con không tin anh ấy sẽ bỏ mặc con."

 

Lê An làm mặt hề trêu ông, sau đó chạy lên lầu, bỏ lại Lê Chấn Hoa một mình buồn bực trong phòng khách.

 

"Ba, ăn cơm đi. Em gái vẫn còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, ba đừng chấp nhặt với em ấy."

 

Lê Bách Bình đưa cho ông một chén canh.

 

Lê Chấn Hoa bật cười chua xót:

 

"Nhỏ? Nó đâu còn là trẻ vị thành niên nữa. Cũng lớn thế này rồi mà vẫn còn ngây ngô. Nếu không vì mẹ các con, với hành động như vậy, ba thực sự sẽ cắt tiền sinh hoạt của nó."

 



 

Lê Chấn Hoa và vợ là thanh mai trúc mã, sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn, lần lượt sinh được ba người con trai.

 



Hai vợ chồng đều yêu thích con gái, nên Lê phu nhân mới quyết tâm mang thai lần thứ tư. Nhưng lần này, vì sinh khó, bà đã ra đi mãi mãi trên bàn mổ.

 

Năm đó, Lê Chấn Hoa suýt không vượt qua được nỗi đau. Đã không biết bao nhiêu lần, ông muốn đi theo vợ mình.

 

Nhưng nhìn ba đứa con trai và cô con gái vẫn còn đỏ hỏn trên tay, ông buộc phải gắng gượng đứng dậy, vừa chèo chống công ty, vừa một tay nuôi dạy bốn đứa con trưởng thành.

 

Ông luôn cảm thấy cái c.h.ế.t của vợ là do mình. Nếu không phải vì ông muốn có con gái, gia đình năm người của họ bây giờ đã sống hạnh phúc biết bao. Ông nợ vợ một lời xin lỗi, và cũng nợ các con một mái ấm trọn vẹn.

 

Với đứa con gái út, ông càng thêm day dứt.

 

Dẫu Lê An có ngang bướng, tùy hứng đến đâu, Lê Chấn Hoa vẫn luôn chiều chuộng vô điều kiện. Ngoại trừ lần này, bởi ông biết rõ, Lục Trầm không phải người chồng tốt dành cho cô.

 

“Ba, hay là để em gái về nước đi ạ,”

 

Lê Bách Thần bất ngờ lên tiếng.

 

Mọi ánh mắt trong phòng lập tức dồn về phía anh.

 

Lông mày của Lê Chấn Hoa nhíu lại càng sâu:

 

“Em con đã quá hồ đồ, con làm anh trai mà cũng hùa theo nó ư? Ở nước ngoài, chúng ta còn có thể theo sát nó. Nếu để nó về nước một mình, ai biết được nó sẽ làm ra chuyện gì?”

 

Toàn bộ sự nghiệp của gia đình Lê đều phát triển ở nước ngoài. Nếu Lê An quay về, chẳng những không có ai bảo vệ cô, mà ngay cả những rắc rối do cô gây ra cũng sẽ không có ai dọn dẹp.

 

“Chẳng phải còn anh ba sao?”

 

Lê Bách Thần liếc nhìn Lê Bách Lâm:

 

“Em gái từng nói muốn trở thành minh tinh. Anh đang làm đạo diễn, nhân tiện có thể đi cùng về nước để chăm sóc nó.”

 

“Chăm sóc thì không thành vấn đề, nhưng nó cứ khăng khăng đòi ở bên Lục Trầm, chẳng lẽ em phải trói nó ở nhà sao?”

 

Chỉ nghĩ đến thôi, Lê Bách Lâm đã thấy mọi chuyện chẳng đâu vào đâu.

 

Thà từ đầu không cho Lê An cơ hội về nước còn hơn. Để cô ở lại đây sẽ tốt hơn nhiều. Nếu cho phép cô trở về, chẳng phải sẽ càng khiến cô thêm phóng túng?

 

“Em làm đạo diễn, người ngoài không biết những góc tối trong giới giải trí, chẳng lẽ em cũng không biết?”

 

Lê Bách Thần vỗ vai em trai, bình thản nói:

 

“Em gái chưa từng gặp Lục Trầm, chỉ là thích cậu ta qua phim ảnh mà thôi. Đợi gặp được người thật, chưa biết chừng nó sẽ nhanh chóng vỡ mộng.”

 

Như vậy, mục đích của họ sẽ đạt được, lại không khiến mối quan hệ với em gái trở nên căng thẳng. Một công đôi việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.