Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc và nghi hoặc của mẹ, trong lòng Lục Trầm càng thêm chua chát.
Đồng thời, anh cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc.
Anh không mong mẹ mình hiểu mình đến mức nào, nhưng ít nhất bà cũng nên xem anh như một con người, dành cho anh sự tôn trọng cơ bản nhất.
Ánh mắt Lục phu nhân tràn ngập sóng gió nhưng trước mặt bao nhiêu người, bà không thể thừa nhận chuyện đã bỏ thuốc vào ly rượu của con trai.
Bà chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói:
“Mẹ cứ tưởng con ra sau vườn rồi. Thôi, chúng ta đi nào.”
“Thứ mẹ làm mất đã tìm được chưa?”
Lục Trầm truy hỏi tiếp.
Trong khoảnh khắc, anh rất muốn xé toạc lớp màn giả tạo này, không tiếp tục duy trì vẻ ngoài hòa thuận.
Nhưng nghĩ đến những lý do thực tế, anh vẫn không làm vậy.
Dù mẹ anh có quá đáng đến đâu, anh cũng không muốn bà trở thành trò cười trong mắt mọi người vào ngày sinh nhật của mình.
Lục phu nhân miễn cưỡng đáp:
“Tìm được rồi. Bên ngoài còn rất nhiều người đang chờ, chúng ta đừng đứng đây lâu nữa.”
Lục Trầm đứng tại chỗ nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng đối diện với ánh mắt bất an của bà. Một lúc sau, anh mới bước sang bên, nhường đường cho bà đi.
Ở phòng phía cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3745068/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.