🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc và nghi hoặc của mẹ, trong lòng Lục Trầm càng thêm chua chát.

 

Đồng thời, anh cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc.

 

Anh không mong mẹ mình hiểu mình đến mức nào, nhưng ít nhất bà cũng nên xem anh như một con người, dành cho anh sự tôn trọng cơ bản nhất.

 

Ánh mắt Lục phu nhân tràn ngập sóng gió nhưng trước mặt bao nhiêu người, bà không thể thừa nhận chuyện đã bỏ thuốc vào ly rượu của con trai.

 

Bà chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói:

 

“Mẹ cứ tưởng con ra sau vườn rồi. Thôi, chúng ta đi nào.”

 

“Thứ mẹ làm mất đã tìm được chưa?”

 

Lục Trầm truy hỏi tiếp.

 

Trong khoảnh khắc, anh rất muốn xé toạc lớp màn giả tạo này, không tiếp tục duy trì vẻ ngoài hòa thuận.

 

Nhưng nghĩ đến những lý do thực tế, anh vẫn không làm vậy.

 

Dù mẹ anh có quá đáng đến đâu, anh cũng không muốn bà trở thành trò cười trong mắt mọi người vào ngày sinh nhật của mình.

 

Lục phu nhân miễn cưỡng đáp:

 

“Tìm được rồi. Bên ngoài còn rất nhiều người đang chờ, chúng ta đừng đứng đây lâu nữa.”

 

Lục Trầm đứng tại chỗ nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng đối diện với ánh mắt bất an của bà. Một lúc sau, anh mới bước sang bên, nhường đường cho bà đi.

 

Ở phòng phía cuối hành lang.

 

Lúc này, Tống Nghiên đã tỉnh dậy.

 

Cô cúi đầu nhìn những vết bầm tím trên người, khóe miệng cong lên hài lòng:

 

“Lục Trầm, em đã là người của anh rồi. Chúng ta vừa nồng nhiệt như thế, có khi trong bụng em đã có đứa con của anh cũng nên.”

 

Chu Phi Vũ nằm bên cạnh, sắc mặt khi xanh khi đỏ.

 

Lúc nãy, cả hai đúng là không dùng biện pháp phòng ngừa.

 

Nếu Tống Nghiên thật sự mang thai, chẳng phải xong đời rồi sao?

 

Anh ta vội vàng nói: “Nếu mang thai thì bỏ đi, đứa trẻ này nhất định không thể giữ.”

 

Cơ thể Tống Nghiên khựng lại.

 

Giọng nói này, cô không thể nào nhầm được, là Chu Phi Vũ, chứ không phải Lục Trầm.

 

Tại sao Chu Phi Vũ lại ở đây?

 

Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô. Khi vừa nảy ra ý nghĩ ấy, cô lập tức lắc đầu liên tục.

 

Không, không thể nào.

 



Người vừa xảy ra quan hệ với cô chắc chắn là Lục Trầm.

 

Chu Phi Vũ nhìn cô lắc đầu, cứ nghĩ cô đang muốn giữ đứa bé lại, anh ta sợ đến mức hồn vía bay mất hơn phân nửa, vội nắm lấy vai cô, lay mạnh:

 

“Cô sau này còn muốn làm Lục phu nhân. Nếu mang thai con của tôi, chẳng khác nào đặt một quả b.o.m hẹn giờ ở đó. Một khi chuyện bại lộ, cả hai chúng ta đều c.h.ế.t chắc!”

 

“Hơn nữa, tôi bây giờ còn chưa chính thức ra mắt, không có tiền, tôi lấy gì nuôi cô và đứa bé? Cô nuôi tôi thì còn hợp lý.”

 

Ánh mắt Tống Nghiên dần hạ xuống, nhìn từ mặt anh ta trượt xuống ngực. Chu Phi Vũ không mặc áo, trên n.g.ự.c đầy những vết cào, thậm chí trên vai còn in hằn một dấu răng.

 

Những dấu vết này không thể nào rõ ràng hơn, chúng đang chứng minh cho suy nghĩ trong đầu cô.

 

Tống Nghiên như rơi xuống vực sâu, cả người lạnh toát. Hóa ra, người vừa xảy ra quan hệ với cô không phải là Lục Trầm, mà là Chu Phi Vũ.

 

Cô điên cuồng gào lên: “Không phải cậu muốn ngủ với Dư Vãn sao? Tại sao người bị hại lại là tôi? Chu Phi Vũ, cậu đúng là to gan lớn mật, tôi phải g.i.ế.c cậu, tôi nhất định phải g.i.ế.c cậu.”

 

Lúc đầu, Chu Phi Vũ còn nhỏ nhẹ dỗ dành cô.

 

Dù sao hai người họ cũng vừa qua lại một đêm, dù chỉ là mối quan hệ chớp nhoáng. Mà chuyện này, phụ nữ thiệt thòi hơn, Tống Nghiên làm loạn một chút cũng là chuyện bình thường.

 

Nhưng càng lúc, sự kiên nhẫn của anh ta càng cạn.

 

Thêm vào đó, Tống Nghiên không ngừng đánh anh ta, móng tay sắc nhọn suýt chút nữa chọc vào mắt anh ta.

 

Chu Phi Vũ không nhịn nổi nữa, đẩy mạnh cô ra, lạnh lùng nói:

 

“Là do cô nằm ngay cầu thang, cổ áo thì hở. Tôi chỉ muốn giúp cô chỉnh lại quần áo, cô lại bám chặt lấy tôi không chịu buông. Nếu không phải tại cô, bây giờ tôi đã đạt được mục đích rồi!”

 

“Tôi không nghe. Là cậu hủy hoại tôi, bây giờ lập tức cút đi, nếu không tôi sẽ phong sát cậu.”

 

Tống Nghiên không quan tâm những gì anh ta nói.

 

Cô dùng gối đập vào người Chu Phi Vũ, sau đó còn cầm lấy chiếc đèn bàn bên cạnh.

 

Chu Phi Vũ hoảng sợ, vội vàng đứng bật dậy, chăn rơi xuống đất.

 

Chiếc đèn bàn nặng như vậy, nếu đập vào đầu, chẳng phải c.h.ế.t người sao?

 

Tống Nghiên thật sự muốn lấy mạng anh ta.

 

“Cút!”

 

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy thân thể trần trụi của anh ta, mắt đỏ bừng lên.

 

Anh ta thật sự khiến cô cảm thấy ghê tởm, vừa xấu vừa kinh tởm.

 

Chu Phi Vũ luống cuống nhặt quần áo từ dưới đất vội vàng mặc vào:

 

“Cô không thể đợi tôi mặc đồ xong rồi sẽ đi sao?”

 

Trong lúc Chu Phi Vũ đang mặc quần áo, Tống Nghiên dùng hết mọi lời lẽ cay độc nhất để mắng anh ta.

 

Cô chỉ lo phát tiết nỗi giận dữ của mình, hoàn toàn không để ý đến ngọn lửa phẫn nộ trong mắt Chu Phi Vũ.



 

Anh ta đã làm gì sai?

 

Nói cho cùng, chuyện hôm nay là do Tống Nghiên tự chuốc lấy. Rõ ràng thuốc được chuẩn bị cho Dư Vãn, nhưng cô lại tự uống nó, sau đó dưới tác dụng của thuốc, cô mất kiểm soát và bám chặt lấy anh ta không chịu buông.

 

Vậy mà bây giờ cô lại đổ mọi lỗi lầm lên đầu anh ta, thậm chí còn buông lời nguyền rủa!

 

Thật là giọt nước tràn ly, nhẫn nhịn hết nổi.

 

Khi Tống Nghiên lại lần nữa đe dọa anh:

 

“Sau hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ khiến cậu biến mất khỏi giới giải trí. Cậu cứ chờ đó, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”

 

Chu Phi Vũ lập tức cắt ngang: “Đủ rồi, cô còn giả bộ cái gì nữa?”

 

Anh ta đứng thẳng người, chỉ tay về phía tủ đặt TV:

 

“Đừng quên, trong phòng này tôi đã lắp camera giám sát. Tất cả những gì vừa xảy ra đều được ghi lại. Nếu tôi không sống tốt trong giới giải trí, tôi sẽ công khai video này.”

 

Nếu Tống Nghiên có thể đe dọa anh ta thì tại sao anh ta không thể làm ngược lại?

 

Dù sao trong video cũng là cô chủ động. Từng tư thế thay đổi, từng âm thanh phát ra đều rõ mồn một.

 

Lúc này, Tống Nghiên mới bàng hoàng nhận ra vấn đề.

 

Cô hét lên trong tuyệt vọng: “Anh nói gì? Không thể nào có camera ở đây được, tôi không tin.”

 

Nhưng càng nói, giọng cô càng nhỏ dần.

 

Ký ức về kế hoạch trước đó với Chu Phi Vũ hiện lên, từng chi tiết như lưỡi d.a.o cứa vào trái tim cô. Một giọt nước mắt lăn dài trên má.

 

Cô chưa từng nghĩ rằng con d.a.o mình ném ra ngày ấy lại quay ngược, đ.â.m thẳng vào chính mình hôm nay.

 

“Không chỉ có camera, tôi còn có vài bản sao lưu. Cô phải thực hiện đúng lời hứa, cung cấp đầy đủ các tài nguyên cho tôi, nếu không chúng ta cứ chờ xem.”

 

Chu Phi Vũ, giờ đây đã lấy lại thế thượng phong, hả hê nói.

 

Anh ta cầm áo khoác, bước ra khỏi phòng nhưng ngay lúc đó lại chạm mặt Lục phu nhân ở ngay cửa.

 

“Lục… Lục phu nhân…”

 

Chu Phi Vũ toàn thân run rẩy, suýt chút nữa khuỵu xuống.

 

Đối mặt với Tống Nghiên, anh ta có thể chẳng e dè gì. Nhưng đối mặt với người của nhà họ Lục, anh ta hoàn toàn không dám to tiếng.

 

Lục phu nhân vốn không để ý đến anh ta, khách mời hôm nay đông như vậy, bà không thể nhận ra từng người.

 

Bà vừa định rời đi thì đột nhiên có người tinh mắt nhìn vào bên trong phòng, nhận ra Tống Nghiên đang nằm trên giường.

 

“Trời ơi, sao Tống Nghiên lại ở đây?”

 

“Một nam một nữ ở chung phòng thế này… Đây là…”

 

“Giới trẻ bây giờ thật táo bạo, chẳng còn chút lễ nghĩa liêm sỉ nào nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.