🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mẹ Lục lúc này đã ngủ thiếp đi.

 

Đến sáng hôm sau, vừa mở mắt dậy, bà dùng bữa sáng, sau đó cầm điện thoại định xem tin tức. Thế nhưng ngay khi mở điện thoại, bà liền nhìn thấy một tin nhắn nặc danh.

 

Chỉ cần đọc nội dung tin nhắn thôi đã khiến bà giận sôi máu, xem xong video thì càng tức đến phát điên.

 

Đúng là cái đồ hồ ly tinh như Dư Vãn. Thủ đoạn thật cao siêu.

 

Cô ta vừa quyến rũ Lục Trầm để anh chống lại cả thế giới vì mình, vừa lợi dụng nguồn lực của anh để làm ảnh hậu, thành lập công ty quản lý riêng. Giờ đây lại dám lén lút qua lại với gã đàn ông khác sau lưng Lục Trầm.

 

Trên đời làm gì có người phụ nữ nào đê tiện đến mức này?

 

Ban đầu, mẹ Lục có chút không hài lòng với Tống Nghiên vì cô từng là nghệ sĩ tai tiếng nhưng sau khi xem đoạn video kia, bà bất ngờ cảm thấy Tống Nghiên thật hoàn hảo, không tì vết.

 

Ít nhất, Tống Nghiên một lòng một dạ với Lục Trầm. Dù không được anh đáp lại tình cảm, cô vẫn không đi ra ngoài làm điều bậy bạ!

 

Chuyện này nhất định phải nói cho con trai bà biết.

 

Bà sợ rằng nếu gọi điện trực tiếp, Lục Trầm sẽ không nghe máy, suy đi nghĩ lại vẫn quyết định tự mình đến công ty của anh một chuyến.

 

Đúng lúc bà chuẩn bị ra khỏi nhà, quản gia đến báo: "Phu nhân, cô Tống đến rồi ạ."

 

"Nhanh mời cô ấy vào."

 

Lúc này, thái độ của mẹ Lục đối với Tống Nghiên không thể nào tốt hơn.

 

Vừa gặp mặt, bà liền chủ động nắm lấy tay cô:

"Nghiên Nghiên, sao hôm nay con đến sớm vậy? Sao không nghỉ ngơi thêm một chút?"

 

"Bác gái, con đến làm phiền bác, bác sẽ không thấy phiền chứ?"

 

Tống Nghiên thay đổi hoàn toàn thái độ thường ngày, ánh mắt nhìn mẹ Lục tràn đầy cẩn trọng.

 

Cô vừa là đang cố ý diễn, nhưng cũng thật sự lo lắng. Cô sợ mẹ Lục sẽ chê bai quá khứ nghệ sĩ tai tiếng của mình.

 

Mẹ Lục khẽ lắc đầu: "Con là cô con dâu mà ta ưng ý nhất, ta thương còn không hết thì làm sao lại ghét bỏ con được? Nghiên Nghiên, ta nghe nói rồi, nghệ sĩ tai tiếng muốn tẩy trắng thật sự rất khó khăn."

 

Nghe đến đây, lòng Tống Nghiên như trĩu xuống.

 

Cô vội lên tiếng: "Bác gái, con đã bàn bạc với mẹ rồi. Sau này con sẽ không làm diễn viên nữa. Thay vào đó sẽ thành lập công ty quản lý riêng, dần rút lui khỏi tầm mắt công chúng. Dù sao, làm dâu nhà hào môn mà xuất đầu lộ diện quá nhiều sẽ bị người khác coi thường."

 

Câu nói này đánh trúng vào tâm ý mẹ Lục.



 

Điều bà mong muốn ở con dâu là hình mẫu hiền thê lương mẫu, có thể ở nhà chăm chồng dạy con. Chứ không phải hôm nay chạy theo đoàn phim này, ngày mai lại đến đoàn phim khác, rồi qua lại thân mật với đám nam diễn viên.

 

Đến lúc quay về sinh con, không biết con cái là của ai!

 

"Nghiên Nghiên, ý nghĩ này của con rất hợp ý bác. Ban đầu bác còn định sắp xếp cho con làm thư ký bên cạnh Lục Trầm nhưng nếu mẹ con đã có kế hoạch rồi, bác cũng không lo lắng nữa."

 

"Bác gái, cháu sẵn sàng làm thư ký cho Lục Trầm." Tống Nghiên vội vàng lên tiếng.

 

Cơ hội lớn như thế này rơi vào đầu, cô mừng rỡ đến choáng váng, trong lòng ngập tràn niềm vui sướng.

 

Bây giờ, Lục Trầm đã rút lui khỏi giới giải trí, không còn đóng phim nữa.

 

Hầu hết thời gian, anh đều ở công ty.

 

Nếu cô có thể làm thư ký cho anh, chẳng phải có nghĩa là ngày ngày sẽ ở bên anh, tình cảm giữa họ rồi sẽ sớm đơm hoa kết trái?

 

Mẹ Lục hỏi: "Thế còn công ty quản lý của con thì sao?"

 

"Công ty có thể giao cho người chuyên nghiệp quản lý, con sẽ an tâm làm bà chủ đứng phía sau. Bác gái, có con ở bên cạnh Lục Trầm, bác sẽ không phải lo anh ấy lại dây dưa với Dư Vãn nữa." Tống Nghiên nũng nịu ôm lấy tay bà.

 

Nghe cô nói vậy, mẹ Lục càng thêm quyết tâm:

"Thế thì lát nữa con đi cùng ta đến công ty, hôm nay bác sẽ trực tiếp làm thủ tục nhận con vào làm."

 

Tống Nghiên vui mừng gật đầu lia lịa.

 

Cô hớn hở đi theo mẹ Lục, cho đến khi bước vào tập đoàn Lục Thị, sắp sửa được gặp Lục Trầm.

 

Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác hoang mang.

 

"Bác gái, con sợ Lục Trầm sẽ không muốn gặp con. Con không muốn vì con mà hai người xảy ra tranh cãi."

 

Nghe những lời này, mẹ Lục cảm thấy vô cùng dễ chịu.

 

Đây mới chính là cô con dâu mà bà yêu thích, luôn biết suy nghĩ cho bà, chứ không phải loại người như Dư Vãn - kẻ dám ngang nhiên uy h.i.ế.p bà.

 

Nếu Dư Vãn mà bước được vào cửa nhà họ Lục, vậy thì bà sẽ nhận thua.

 

Nhưng mẹ Lục vẫn tự tin rằng chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.

 

"Nghiên Nghiên, có bác ở đây, con còn sợ gì nữa?"

 

Tống Nghiên ngẫm nghĩ, đúng là như vậy thật.



 

Dù Lục Trầm có không muốn gặp cô thế nào đi nữa, anh cũng không thể không nể mặt mẹ mình!

 

Nghĩ thông suốt, Tống Nghiên cảm thấy yên tâm hơn. Cô cùng mẹ Lục đi thang máy lên lầu, đến trước cửa văn phòng của Lục Trầm.

 

Mẹ Lục gõ cửa vài tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào.

 

“Lục Trầm, mẹ đã tìm cho con một trợ lý. Lát nữa mẹ sẽ đưa người ta đi làm thủ tục nhận việc. Văn phòng của con rộng như vậy, thêm một cái bàn cũng thừa chỗ.”

 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Trầm lập tức cảm thấy đau đầu.

 

Bình thường, mẹ anh không bao giờ can thiệp vào chuyện công ty. Hôm nay tại sao đột nhiên lại xen vào cả việc chọn trợ lý cho anh?

 

Anh ngẩng lên nhìn, lập tức hiểu ra vấn đề. "Mẹ, người mà mẹ nói tới, không phải là Tống Nghiên đấy chứ?"

 

"Đúng vậy. Tống Nghiên là thiên kim nhà họ Tống, được giáo dục bài bản từ nhỏ, không giống như mấy đứa trẻ mồ côi ngoài kia. Hơn nữa, hai đứa sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, bồi dưỡng tình cảm sớm cũng tốt mà." Mẹ Lục nói với giọng điệu đầy lý lẽ.

 

Lý do bà làm như vậy chẳng phải vì muốn tốt cho con trai sao?

 

Dù bây giờ Lục Trầm không hiểu, nhưng sau này khi anh đã làm cha, anh sẽ tự nhiên thấu hiểu tấm lòng của bà.

 

Lục Trầm chỉ cảm thấy buồn cười vì tức giận. "Mẹ, việc chọn trợ lý là chuyện của con, mẹ đừng can thiệp. Hơn nữa, trợ lý hiện tại của con làm việc rất tốt, tự dưng thay người là không hợp lý."

 

"Mẹ đâu có bắt con đuổi việc người ta, chỉ là thêm một trợ lý lo chuyện sinh hoạt cho con thôi."

 

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn con nói thẳng ra sao? Con không có chút hứng thú nào với Tống Nghiên. Kể cả mẹ có đưa cô ấy lên giường con, con cũng sẽ không thèm nhìn thêm một cái." Lục Trầm không thể nhịn được nữa.

 

Sắc mặt của Tống Nghiên lập tức tái nhợt.

 

Cô nhìn Lục Trầm rồi lại nhìn mẹ Lục, nước mắt không ngừng rơi, giọng nghẹn ngào: "Bác gái, hay thôi bỏ qua đi. Đừng vì con mà hai người cãi nhau, không đáng đâu."

 

Nhưng chính thái độ mềm mỏng này của cô lại khiến mẹ Lục càng thêm thương yêu.

 

Bà nhìn cô bằng ánh mắt trấn an, sau đó quay sang Lục Trầm, giọng điệu cứng rắn: "Mẹ đang thông báo với con, chứ không phải bàn bạc với con. Dù sao mẹ cũng là mẹ trên danh nghĩa của con, là phu nhân nhà họ Lục. Chẳng lẽ mẹ không có quyền sắp xếp nhân viên vào công ty?"

 

Hôm nay, bà quyết tâm sắp xếp xong chuyện này.

 

Lục Trầm biết tính cách mẹ mình, càng tranh luận vào lúc này, bà càng dễ hành động cảm tính.

 

Anh bèn nhượng bộ: "Mẹ muốn sắp xếp bao nhiêu người cũng được, cùng lắm con đổi văn phòng là xong."

 

Nếu Tống Nghiên đã muốn vào công ty đến vậy, anh sẽ đi. Tập đoàn Lục Thị rộng lớn như thế, tìm một văn phòng trống không phải là vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.