Anh khẽ cười: "Vãn Vãn, em có muốn đi lên phía trước xem không?"
Dư Vãn bước theo anh, càng tiến về phía trước, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cô không khỏi sửng sốt. Một biển hoa hồng rộng lớn trải dài trước mặt, lung linh dưới ánh đèn dịu dàng.
Phía xa xa, hai người bạn thân là Kiều Sở Sở và Lý Như đang đứng đó, gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Trong lòng Dư Vãn bất giác dấy lên một dự cảm.
Chẳng lẽ... Lục Trầm định...?
Dù hai người đã bên nhau một thời gian và có nền tảng tình cảm vững chắc, nhưng nếu giờ cầu hôn thì liệu có quá vội vàng không?
“Vãn Vãn.”
Giọng nói trầm ấm, đầy từ tính của Lục Trầm bất ngờ vang lên bên tai.
Dư Vãn quay đầu lại, chỉ thấy anh đã quỳ một chân xuống đất, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ.
Anh chậm rãi mở chiếc hộp ra, để lộ chiếc nhẫn gắn viên kim cương lớn lấp lánh như ánh sao.
“Vãn Vãn, em có đồng ý cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt anh rực sáng, trong đáy mắt phản chiếu trọn vẹn hình bóng cô.
Dư Vãn không lập tức đưa tay nhận chiếc nhẫn.
Cô rất yêu Lục Trầm, nhưng tình yêu là chuyện của hai ngườii, còn hôn nhân lại liên quan đến hai gia đình.
Mẹ Lục trước giờ vốn không thích cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3739079/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.