Sắc mặt Tống Nghiên khẽ thay đổi, cô ngượng ngùng nói:
“Em đến đây tham dự tiệc, anh đang chờ em sao?”
Dáng vẻ của Tống Nghiên có chút ngượng ngập. Cô e thẹn quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Trầm.
Lục Trầm lườm một cái, lạnh lùng đáp: “Không, tôi đang chờ Dư Vãn.”
Nụ cười trên mặt Tống Nghiên lập tức cứng đờ, ngọn lửa ghen tuông bùng cháy trong lòng cô.
Tại sao ai cũng yêu thích Dư Vãn?
Cô đã thích Lục Trầm nhiều năm như vậy, thế mà anh ta chưa từng dành cho cô dù chỉ một cái nhìn.
Càng nghĩ, Tống Nghiên càng thấy đau lòng, nước mắt lập tức rơi xuống.
“A Trầm, tại sao anh không thích em?”
Lục Trầm thoáng ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô.
“Tống Nghiên, tình cảm không có lý do, câu hỏi của cô tôi không thể trả lời được.”
Nhưng Tống Nghiên không chịu bỏ qua, cô đưa tay nắm lấy cánh tay Lục Trầm.
“Không được, mẹ anh đã nói rồi, em mới là cô con dâu duy nhất mà bà ấy chọn.”
Lục Trầm nhanh chóng né ra, lớn tiếng quát: “Tống Nghiên, cô điên rồi à?”
Tống Nghiên vừa khóc vừa cười, nhìn Lục Trầm.
“Em đã yêu anh nhiều năm như vậy, tại sao anh không thể quay lại nhìn em lấy một lần?”
Lục Trầm cảm thấy vô cùng phiền phức, anh lập tức nâng cửa kính xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3739078/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.