Dư Vãn vừa bước được hai bước, cổ tay đã bị một lực mạnh kéo lại, tiếp đó cả người xoay tròn.
Cô theo phản xạ nhắm chặt mắt, nghĩ rằng mình sắp ngã nhào. Nhưng rồi, lưng cô chạm vào một hơi ấm dịu dàng.
Dư Vãn run rẩy mở mắt, phát hiện Lục Trầm đang ép cô xuống ghế sofa. Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng mờ mịt, như những mảnh vụn vỡ.
“Vãn Vãn, em thật sự quan tâm đến anh sao?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Dư Vãn ngẩn ra.
Sau vài giây định thần, cô vội vàng gật đầu:
“Tất nhiên là quan tâm rồi. Nếu không, tại sao em lại ở bên anh chứ?”
Cô bĩu môi, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo:
“Câu hỏi gì kỳ quặc thế? Anh nghĩ em là loại người tùy tiện yêu đương sao?”
Ngón tay Lục Trầm khẽ run, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô.
“Nhưng tại sao em không dựa dẫm vào anh? Biết bao chuyện xảy ra, nếu anh không về, em định giấu anh đến bao giờ?”
Gương mặt Lục Trầm lạnh hơn, ánh mắt hiện lên vẻ bướng bỉnh.
Rõ ràng anh chỉ cần ra tay, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Một câu nói của anh là đủ để tránh đi biết bao rắc rối.
Nhưng tại sao Dư Vãn lại chẳng nói một lời?
Ngực Lục Trầm như bị đè nặng bởi tảng đá lớn, hơi thở trở nên khó khăn hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729133/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.