Mẹ Lục khẽ liếc mắt, nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt của họ, liền cười khinh miệt.
"Hừ, con đúng là hiếu thảo thật đấy. Vì con đàn bà này mà giữa đêm lôi mẹ dậy."
Bà Lục đưa tay vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, chỉnh lại chiếc váy ngủ trên người một cách tùy ý.
"Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng làm mất thời gian dưỡng nhan của mẹ."
Lục Trầm đứng dậy khỏi ghế sofa, siết c.h.ặ.t t.a.y Dư Vãn hơn.
"Mẹ, con đã nói rất rõ rồi. Vãn Vãn là bạn gái con, là người con chọn, không ai được phép bắt nạt em ấy, ngay cả mẹ cũng không được."
Sắc mặt bà Lục lập tức thay đổi, bà ngồi thẳng dậy, chỉ tay vào Lục Trầm mà quát lớn:
"Đúng là đồ bất hiếu. Vì con đàn bà này mà con muốn từ bỏ cả nhà họ Lục sao?"
"Mẹ nuôi con bao nhiêu năm, con lại không có chút gì gọi là biết ơn à?"
Bà Lục làm ra vẻ đau khổ tột cùng, hơi thở nghẹn lại, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Tựa vào ghế sofa, bà trừng mắt dữ dằn nhìn Dư Vãn.
Dư Vãn chỉ nhún vai đầy vô tội. Cô không gây chuyện, cũng không sợ chuyện.
"Bác gái, không phải cháu thêm mắm thêm muối bên tai anh Lục Trầm đâu. Chỉ là mọi người đều có mắt, những chuyện bác làm thật sự quá đáng."
Đôi mắt bà Lục trợn tròn, giận đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729132/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.