(13)
Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã đang ở đỉnh Côn Lôn.
Dạ Mặc và tôi ở tạm trong một động tuyết, cũng là nơi cậu ấy từng bái sư học nghệ trước kia.
Núi Côn Lôn trước giờ là địa bàn của thần tiên, sao lại dạy ra được một yêu quái như Dạ Mặc, tôi không biết, cũng lười không buồn hỏi.
Dù sao thì Dạ Mặc cũng đã nói, chuyện này tương đối phức tạp, không thể chỉ bằng vài ba câu ngắn ngủi mà nói rõ được, đợi khi vị sư phụ không biết đã chạy tới xó xỉnh nào làm xằng làm bậy kia trở về, sẽ để ông ta giải thích tỉ mỉ cho tôi nghe, nói không chừng còn có thể làm rõ rốt cuộc Dương Tiễn đang tính làm trò quỷ gì nữa.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho tôi, Dạ Mặc bắt đầu bế quan.
Khi cậu ấy vứt bỏ gốc gác loài người, biến thành yêu quái xuất hiện trước mặt tôi, thì bản lĩnh cũng đã vô cùng lợi hại rồi. Mấy trăm năm trở lại đây, hai chúng tôi chỉ lo chơi bời ăn uống say sưa túy lúy, tôi thật chưa từng thấy cậu ấy luyện công bao giờ.
Mà lần này, cậu ấy lại nói với tôi rất nghiêm túc rằng, cậu ấy muốn tranh thủ lần trị thương này, tiếp tục nâng cao pháp lực. Bởi vì, chỉ khi bản thân đủ mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người mà mình quan tâm.
Thật ra dù cho cậu ấy có không nói gì, dù cho cậu ấy có ra vẻ vô lo vô nghĩ chẳng quan tâm tới thứ gì, thì tôi vẫn biết rõ, cậu ấy nhất định cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-the-thanh-yeu/549199/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.