Ngụy Lật chật vật nằm trên ghế, váy đen bị anh cởi đến ngang eo, áo ngực và quần lót đã sớm không còn trên người, không biết Phó Thời Cạnh đã ném chúng đi nơi nào, thêm men rượu chuếnh choáng trong người, anh lại càng không thương hoa tiếc ngọc.
“Đừng mà….. đau, đau quá!” Bên dưới của cô vẫn chưa đủ ướt, nhưng anh lại cứng rắn xông vào, Ngụy Lật nhíu mi, lẩm bẩm van nài, lại nũng nịu như đang làm nũng. Hôm nay lửa giận của anh như lan tràn trên thảo nguyên vô tận, động tác càng lúc càng quá đáng, mỗi cú đâm lại khiến Ngụy Lật đụng đầu vào cửa xe, vốn cô đã có chút men say, bây giờ lại càng không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, chỉ biết vô lực nâng chân muốn đẩy anh ra.
Phó Thời Cạnh tóm lấy cổ chân cô, sắc mặt âm trầm: “Hôm nay em muốn làm phản có phải không?”
Tay anh mơn trớn từ cổ chân lên bắp đùi, sau cùng nhấc chân cô kê lên một bên vai, tay còn lại giữ eo cô, tiếp tục ra vào, mỗi một lần đâm vào đều đụng đến điểm kích thích. Cảm giác của Ngụy Lật cũng nhanh chóng thay đổi, mới đầu còn không thoải mái, bây giờ đã “ưm a” rên rỉ, thanh âm vừa mềm mại vừa mị hoặc, khiến anh càng nghe càng loạn. Phó Thời Cạnh rút ra ngoài, chậm rãi để quy đầu đẫm dịch ma sát quanh đóa hoa đỏ bừng, cố ý trêu chọc cô.
Ngụy Lật kẹp chặt eo anh, đong đưa hạ thân cọ cọ vào anh, đến khi nụ hoa vừa thành công ngậm lấy quy đầu, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-ha/895304/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.