Ăn liên tiếp hai bữa cơm lớn, mặc dù trên bàn cơm đều có chủ đề không tốt cho bao tử, Trình Tụ vẫn ăn no nê. Bàng Hạc Viên có việc đi trước một bước, Tào Hi ở lại giúp Trình Tụ xoa bụng. 
Trình Tụ uống thuốc tiêu hóa, ợ một cái: "Bắt đầu từ ngày mai, tôi phải giảm bớt sức ăn." 
Tào Hi vi diệu nhìn y, nhịn không được cười rộ lên. 
"Cậu cười cái gì?" Trình Tụ liếc hắn một cái. 
Tào Hi tới gần bên tai của y, thấp giọng nói: "Làm sao bây giờ? Hình tượng của Thượng tướng Lâm Doanh đã càng ngày càng mơ hồ rồi." 
Trình Tụ: "Thật đáng tiếc?" 
Tào Hi: "Không tiếc nuối, rất sợ hãi." 
"Sợ hãi?" 
"Bởi vì bản thân càng lún càng sâu." Tiếc nuối là chuyện của đời trước. Thầm mến đến vô vọng, biến thành chấp niệm, cầu còn không được, cứ trăn trở, đến cuối cùng, tẩu hỏa nhập ma. Hiện tại, thầm mến biến thành yêu công khai rồi, người cũng bị hắn khóa chặt ở bên người, nhìn diện mạo khác biệt của người trong lòng, mỗi lần hiểu rõ hơn một phần, liền càng hãm thêm một phần, cho tới không còn gì. 
Trình Tụ: "Cậu có thể lái tàu ngầm nha." 
Tào Hi nở nụ cười: "Anh hi vọng tôi sâu hơn chút nữa?" 
Trình Tụ: "Cậu đã là cục nước đá giếng sâu* rồi, sâu hơn nữa chính là nước đá ở vực sâu rồi, hoàn toàn không cứu được." 
Hai người dính với nhau một hồi, rốt cuộc nhớ ra bọn họ còn đang trong phòng ăn, chờ quay về tới trường học, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tuong/3238197/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.