Chương trước
Chương sau
Tại cách đó không xa, Phục Luân nhìn thấy vài mảnh xác thuyền, hiển nhiên là do dòng nước chảy xiết đẩy vào, đa số mảnh xác của những chiếc thuyền gặp nạn cũng đều trôi dạt đến đây.
Ở bên trong một mảnh xác thuyền, Phục Luân nhìn thấy Lăng nghị nằm ở trong một vũng nước cạn, cả khuôn mặt bị sóng biển vùi trắng xám, Phục Luân hoang mang hoảng loạn chạy tới ôm lấy Lăng Nghị vào lòng, thử dò xét hơi thở, phát hiện hô hấp vẫn còn đều đặn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Phục Luân ôm Lăng Nghị đặt ở bờ biển nơi không có nước, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ tìm biện pháp ứng phó với tình cảnh hiện giờ.
Cũng giống như Tiếu Tẫn Nghiêm đã vô số lần vào sinh ra tử từ trong cái chết trở về, đối với Phục Luân mà nói không có bất kỳ tình cảnh hiểm nghèo nào khiến cho hắn lùi bước, đối mặt với hòn đảo chết vắng vẻ này, Phục Luân không hề tỏ ra kinh hoảng, nhưng sau khi đi dọc bờ biển xem xét nửa vòng, Phục Luân lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi vì hòn đảo này hoàn toàn là một hòn đảo chết khô khan vắng vẻ căn bản không thể tìm ra được cái gì ăn được để duy trì sinh tồn, nói như vậy, hắn cùng Lăng Nghị có thể sẽ phải chết vì đói ở trên hòn đảo này.
Hiện nay điều duy nhất có thể làm chính là chờ đợi tàu thuyền chở hàng hóa hay gì đấy tương tự đi ngang qua hòn đảo này, chỉ là không biết phải chờ đợi đến bao lâu, có thể là một ngày hai ngày, cũng có thể là một tháng hai tháng, hoặc có thể trước khi thuyền đi ngang qua thì bọn hắn đã sớm bị chết đói rồi.
Hy vọng cực kỳ xa vời, bây giờ điều cần làm nhất chính là trước khi có tàu thuyền đi qua phải cố gắng mà sống tiếp, sắc mặt Phục Luân từ từ trở nên nghiêm túc, mơ hồ lộ ra bất an, bởi vì hắn rất khó tưởng tượng mình có thể dựa vào phần nước ngọt ít ỏi này duy trì sự sống được bao lâu.
Hắn không thể chết được, hắn đã chính mình nhiều năm dốc sức tạo nên giang sơn, sự nghiệp cuộc đời hắn còn phải hưởng thụ biết bao vinh hoa phú quý, hơn nữa hắn còn huyết hải thâm cừu chờ kết toán với Riley, làm sao có thể cứ như vậy chết đói ở trên một hòn đảo hoang buồn cười như thế được.
Khát vọng mãnh liệt đối nhau, Phục Luân lập tức ở bên trong một xác duy thuyền tìm kiếm, hy vọng có thể tìm thấy được thứ gì đó giúp bản thân duy trì được sinh tồn, điều may mắn chính là ông trời vẫn không tuyệt đường người, ở bên trong một mảnh ngổn ngang, Phục Luân tìm thấy một cái túi đen nhỏ đựng bánh mì, bởi vì được gói lại rất kỹ nên chưa bị ngấm nước vào, với số lượng bánh có trong túi, nếu như mỗi ngày chỉ dùng một miếng nhỏ lót dạ thì có thể đủ để duy trì được một quãng thời gian, có điều nó chỉ đủ cho một người.
Phục Luân cầm túi nhỏ đựng bánh mì kia đi đến bên cạnh Lăng Nghị, Lăng Nghị vẫn còn đang hôn mê, ngũ quan anh tuấn lộ ra một chút tiều tụy.
Trước khi nhảy xuống biển, Phục Luân vẫn luôn ôm chặt lấy Lăng Nghị, từ lúc thủ hạ báo cáo du thuyền bị nước tràn vào thì hắn đã mặc vào y phục bảo hộ, chỉ cần ở trong biển kéo thẳng góc áo bảo hộ thì liền có thể phồng lên, cho dù bị sóng biển cuốn vào trong làn nước cũng có thể từ từ nổi lên.
Lúc đó nếu như trên người không có mang y phục bảo hộ, Phục Luân có thể đã chẳng dám lôi kéo Lăng Nghị cùng nhảy xuống biển với mình, chỉ là vào lúc này Phục Luân thật sự có chút hối hận, nếu như Lăng Nghị để Lăng Nghị ở lại, bất luận thế nào Riley cũng sẽ giữ lấy Lăng Nghị, bất luận Riley đối xử với Lăng Nghị ra sao, so với hiện tại ở trên hòn đảo hoang không người sinh tử khó đoán này có lẽ còn tốt hơn nhiều.
Phục Luân nhìn túi nhỏ trong tay, sắc mặt từ từ nghiêm nghị, hắn không biết mình sẽ phải trải qua trên hòn đảo hoang này bao lâu, nhưng điều duy nhất hắn có thể xác định, túi bánh mì này nếu như hắn không chia cho Lăng Nghị thì thời gian của hắn sẽ kéo dài hơn rất nhiều.
Hai người chia đôi sợ rằng thời gian sinh tồn sẽ giảm đi một nửa, nói không chừng dùng không được mấy ngày đồ ăn sẽ hao đi hết, kết quả cuối cùng e sợ sẽ chẳng ai còn sống sót, nếu đã như vậy không bằng đem cơ hội sống tập trung ở trên người một người.
Ngay tại bước ngoặt sinh tử, Phục Luân không muốn lại rối rắm về những gút mắc tình cảm với Lăng Nghị nữa, hắn là người làm đại sự thì không nên để chuyện tình cảm trói buộc, cho dù hắn có yêu Lăng Nghị đi chăng nữa thì cũng không đại biểu rằng hắn phải đem cả tính mạng mình ra để trao đổi tình yêu này, huống gì đừng nói đến chuyện Lăng Nghị vốn hận hắn, ngày hôm qua thậm chí còn muốn liên hợp với Riley giết chết hắn, thế nên bản thân hắn cần gì phải vào thời khắc này tỏ ra nhân từ với cậu ta.
Đây là nội tâm xấu xa trong lòng Phục Luân bắt đầu trỗi dậy, thậm chí tình cảm cho dù có sâu đậm cách mấy, đứng trước thử thách sinh tử cũng sẽ lộ ra răng nanh xấu xí nhất.
Phục Luân cúi người hôn Lăng Nghị, đây là lần thứ nhất hắn thử nghiệm xem hắn yêu đến mức nào con vật nhỏ mà hắn hận không thể nâng niu ở trong lòng bàn tay mà sủng ái, hận không thể vứt bỏ toàn thế giới cùng cậu triền miên, là người mà hắn yêu nhất hiện tại cũng đã trở thành người thân của hắn, cùng cậu kết hôn là chuyện đời này khiến cho Phục Luân cảm giác được hắn thành công nhất, Phục Luân cười khổ một tiếng, hắn thật sự đã thay đổi như biến thành một người khác mất rồi.
Không biết qua bao lâu, Lăng Nghị mới tỉnh lại, vất vả ngồi dậy mới phát hiện ra Phục Luân đang ngồi ở bên cạnh, sắc mặt lành lạnh nhìn cậu.
Lăng Nghị nhìn xung quanh bốn phía, hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua, đại thể đoán ra được bản thân hiện tại đang rơi vào hoàn cảnh nào!
“Em không cần nhìn” Phục Luân lạnh lùng nói “Đây là một hòn đảo không người, muốn rời khỏi nơi này chỉ có thể chờ đợi có tàu thuyền đi ngang qua”
Lăng Nghị không nói gì, chỉ suy yếu nhìn Phục Luân chờ đợi hắn tiếp tục nói.
“Nể tình chúng ta lúc trước đã kết hôn, tôi chia cho em một phần đồ ăn tôi tìm được, không cần phải cảm ơn.” Nói rồi, Phục Luân ném túi đựng bánh mì sang cho Lăng Nghị. “Hiện tại điều em cần phải làm là dùng phần thức ăn này chống đỡ đến khi có thuyền đi ngang qua, nếu như dùng hết trước khi có thuyền mà chết đói, vậy chỉ có thể nói là do em bất hạnh.”
Lăng Nghị nhìn cái túi nhỏ Phục Luân vứt cho cậu, lại nhìn một chút cái túi bên cạnh Phục Luân lớn gấp năm lần, cười gằn giễu cợt nói “Anh cũng thật là khách khí.”
Phục Luân cầm cái túi lên bên cạnh đứng lên, mặt không chút cảm xúc nhìn xuống Lăng Nghị “Đừng trách tôi chia cho em quá ít, trong tình huống này, tôi có thể cho một chút đã là tử tế lắm rồi.”
Phục Luân nhìn cái túi nhỏ bên cạnh mình kia, bên tai chập chùng vang vọng những lời thì thầm Phục Luân từng lời ngon tiếng ngọt nói với cậu, giờ khắc này Lăng Nghị cảm thấy cực kỳ trào phúng, đây mới là bộ mặt thật của Phục Luân, ở bước ngoặt sinh tử, hắn đem hy vọng sống sót chín phần giữ lại cho hắn, một phần mới đưa cho người mà hắn luôn miệng nói yêu là cậu.
Lăng Nghị cũng chẳng mấy cảm thấy thương tâm, cậu chưa bao giờ nuôi bất kỳ hy vọng gì với Phục Luân, hay nói đúng ra cậu nên cảm tạ Phục Luân, dù sao thì hắn cũng đã chia thức ăn cho cậu, tuy rằng ít ỏi đến mức đáng thương.
Phục Luân cầm túi lên xoay người lành lạnh nói “Cầm túi đồ ăn kia tự mình tìm một cái sơn động nấp đi, đảo này tuy rằng không có dã thú nhưng cũng không bảo đảm rằng ban đêm sẽ mò đến ăn sạch thức ăn, lúc đấy tự mình đi mà tìm, tôi cảnh cáo em đừng nghĩ đến việc lấy cắp túi thức ăn này của tôi.” Nói rồi, Phục Luân lập tức rời đi.
Lăng Nghị khó nhọc đứng lên cười khổ vài tiếng, nhìn bóng lưng Phục Luân tự giễu nhỏ giọng nói “Thật sự là không đỡ nổi một đòn này của hắn, có điều may mà đến đây là kết thúc.” Nói xong, Lăng Nghị nắm túi thức ăn xoay người đi về một hướng khác.
Phục Luân dừng chân lại xoay người nhìn bóng lưng Lăng Nghị, đôi mắt sâu thẳm lướt qua một tia bi thương….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.