Lăng Nghị chăm chú nhìn vào muỗng canh kia, phảng phất như đang nhìn món đồ tốt đẹp nhất trên thế gian này, thân thể cậu đã bị Phục Luân làm nhục vô số lần, lúc này còn để ý đến chuyện đó nữa sao?
Lăng Nghị nhắm mắt lại, hồi lâu lại mở ra, run rẩy, lại lần nữa đem miệng hé mở ra.
“Biết vì sao tôi mang camera tới đây không?” Phục Luân cười khẽ, thanh âm lại lần nữa khiến Lăng Nghị dừng lại động tác (Jian: mọe mày nhử hoài nhaaaa >.<),cậu dại ra, sợ hãi, chờ đợi Phục Luân nói tiếp.
“Bởi vì tôi muốn sau khi em ăn xong, sẽ quay lại bộ dạng em động dục tự an ủi chính mình” Phục Luân đem miệng dán vào bên tai Lăng Nghị, giống như con rắn độc đang phun độc, thanh âm mềm mại nhỏ nhẹ nói “Sau đó sẽ đem băng ghi hình gửi cho Mạnh Truyền Tân, để hắn biết, nam nhân mà hắn nỗ lực quên mình đi cứu, bản tính dâm đãng đến mức nào!”
Lăng Nghị rốt cuộc lại lần nữa rơi lệ, cậu yên lặng quay đầu sang một bên, ánh mắt thanh lãnh nhìn mặt giường, bất kể Phục Luân có đem canh đưa đến bên miệng Lăng Nghị thế nào, Lăng Nghị đều gắt gao mím chặt môi không há miệng.
“Hóa ra bảo bối nhi không muốn bị Tân ca của mình coi thường a” Phục Luân âm dương quái khí cười một tiếng, dưới biểu tình hờ hững là lửa giận dày đặc, hắn biết giờ phút này Lăng Nghị đã đạt đến cực hạn, nhưng điều hắn không ngờ tới chính là đến tận bây giờ, đáy lòng Lăng Nghị vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma/1304454/quyen-6-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.