Xe không biết đã chạy được bao lâu, rốt cuộc cũng đến chỗ Phục Luân ở, không đợi Tả Kiêm Thứ mở cửa xe, Phục Luân liền một chân đá văng cửa, nhanh chóng xuống xe, sắc mặt âm trầm khủng bố, cũng không quay đầu nhìn lại mà cấp tốc đi vào bên trong tòa pháo đài.
Tả Kiêm Thứ đi đến cổng, nhìn Lăng Nghị cuộn tròn người ở hàng ghế sau xe, khắp cả người chật vật đầy thương tích, hơi thở yếu ớt, khóe miệng gã cong lên, lộ ra nụ cười châm chọc.
“Lăng Nghị, lần chạy trốn này thất bại, cả đời này ngươi chỉ có thể làm tù nhân của Phục gia, hà tất giả bộ thanh cao chọc giận Phục gia làm gì. Nói thật ta cũng rất bội phục ngươi, bất kể là rơi vào tình huống nào, ánh mắt của người đều không quy phục, hà hà, hy vọng ngươi có thể kiên trì đến cuối cùng!” Tả Kiêm Thứ nói xong, xoay người ra lệnh cho hai thủ hạ mang Lăng Nghị đi tiến hành băng bó rồi mới sắp xếp vào một gian phòng khách cách phòng ngủ của Phục Luân không xa, nhưng đãi ngộ không tốt đẹp như trước nữa, bởi vì Lăng Nghị là bị treo ở đầu giường.
Giống như lần đầu tiên Lăng Nghị lên giường với Phục Luân vậy, Lăng Nghị quỳ gối trên mặt giường mềm mại, hai tay giơ lên đỉnh đầu bị trói bằng một sợi dây thừng treo trên trần nhà, bất kể là ngủ hay là người hầu giúp đi vệ sinh, đều là trong dạng tư thế này, càng tiêu hao ý chí con người hơn chính là trong căn phòng, tất cả mọi cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma/1304453/quyen-6-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.