Từ lúc bắt đầu bị Huyền Phong ôm vào trong xe tới giờ, Lăng Nghị vẫn còn nằm trong trạng thái buồn ngủ. Ở trong ngục mấy ngày qua, thân thể Lăng Nghị không được thả lỏng một chút nào cả, ngay cả là tinh thần cũng đều đã sắp đến cực hạn rồi.
Cảm giác thân thể của mình rơi vào một cái ôm rộng rãi ấm áp, theo đó có người hạ xuống trán một cái hôn dịu dàng, Lăng Nghị mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền trông thấy một dáng người anh tuấn mê người, đó lại là người Lăng Nghị nhớ nhung nhất trong suốt ba năm qua.
“Tân ca…” Lăng Nghị yếu ớt gọi lên một tiếng, mở nửa mắt lờ mờ chăm chú nhìn gương mặt Mạnh Truyền Tân đang hiện ra trước mắt, cậu thật sự rất sợ, sợ rằng chỉ cần cậu hơi chớp mắt một cái, bóng người trước mắt sẽ biến mất.
“Là anh, hiện tại đã không sao rồi.” Mạnh Truyền Tân ôn nhu nhìn Lăng Nghị. Ba năm không gặp, anh ở trong đầu đã từng nghĩ vô số lần, đứa bé trai cương nghị quả đoán kia sẽ biến thành hình dạng gì. Bây giờ vừa trông thấy, gợn sóng nơi đáy lòng càng nổi lên mãnh liệt, em ấy vẫn là thủ hạ kiên cường tuấn khí nhất của mình.
Mạnh Truyền Tân ôm Lăng Nghị vào lòng đi vào một quán trọ nhỏ. Quán trọ ở vị trí tương đối hẻo lánh, đồ vật bên trong vô cùng đơn giản, không gian cũng rất nhỏ hẹp, ngoại trừ sạch sẽ ra thì chẳng có gì đặc biệt. Quán trọ đa số là tiếp đãi những vị khách phương xa lỡ đường, công thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma/1304437/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.