Ân Lang Qua một tay đè lên đỉnh đầu Ôn Dương, tay còn lại bắt đầu nhanh chóng cởi khóa thắt lưng, hắn lạnh lùng nhìn Ôn Dương, nhưng giọng nói mơ hồ, "Mẹ nó cậu thử chạy xem! Tôi sẽ khiến cậu không thể quay lại Quỳnh Lâu." Ở trong lòng Ân Lang Qua, hắn không thể chạm vào Ôn Dương, hắn chỉ có thể chạm vào người nam nhân thế thân cho Ôn Dương kia tên là Tiểu Trang ở Quỳnh Lâu.. Ít nhất trong nhận thức của chính Ân Lang Qua, hắn không thể chạm vào Ôn Dương, đây cũng là một cảm giác không thể giải thích được đối với bản thân Ân Lang Qua, giống như cảm giác tội lỗi và tự trách kéo dài mười một năm khiến hắn bất giác cảm thấy trong mình có một bức tường. dựng lên giữa hắn và Ôn Dương. Hắn chỉ có thể âm thầm bảo vệ Ôn Dương cũng như thiếu niên mười một năm trước, cả đời này hắn chỉ đáng hối hận, tất cả những gì hắn có thể làm sau khi nhìn thấy Ôn Dương, chính là bồi thường không ngừng. phá bỏ những bức tường tội lỗi, hoặc đặt cậu bé nhát gan mười một năm trước, kẻ suýt chết để bảo vệ mình dưới thân để trút bỏ những ham muốn thể xác. Hắn hi vọng trong lòng hắn sẽ không còn coi thường chính mình, thậm chí cảm thấy được chính mình cũng không phải dã thú. Không vượt qua được rào cản tâm lý nên hắn chỉ có thể tìm người thay thế! Lúc này tinh thần mơ hồ Ân Lang Qua căn bản sẽ không cảm thấy người dưới thân lại chính là Ôn Dương, hắn tuy ý thức không thanh tỉnh, nhưng nguyên tắc "Không được chạm vào " Ôn Dương vẫn là rất khắc sâu ghi tạc trong đầu, cho nên ở trong lòng hắn, lúc này sẽ không kiêng nể gì đè lên người nam nhân này, là bởi vì người nam nhân này chính là thế thân của Ôn Dương. Cách đối xử của Ân Lang Qua đối với những người khác Ôn Dương từ trước đến nay đều ngang tàng và thô lỗ,nếu nghhe lời hắn tự nhiên sẽ không làm ra hành vi thô bạo, mà phản kháng hắn, hắn chỉ biết, đánh! Thời điểm Ôn Dương giãy giụa không ngừng, Ân Lang Qua không chút lưu tình cho Ôn Dương một quyền. Ôn Dương bị một quyền của Ân Lang Qua đánh cho suýt thì ngất xỉu,cậu chỉ cảm thấy mắt đầy sao, theo sau não gần mấy giây sau, Ôn Dương cảm thấy nửa khuôn mặt mình sưng tấy lên. Nhìn đáy mắt đầy lệ khí của Ân Lang Qua, rốt cuộc Ôn Dương cũng trở nên sợ hãi, không dám lại động, bắt đầu khống chế không được run rẩy cùng khóc nức nở, nước mắt súc súc chảy xuống, khóc lóc cầu xin, "Cầu xin anh...thả tôi đi... anh nhất định là nhận nhầm người rồi...." Ân Lang Qua căn bản không nghe rõ Ôn Dương đang nói cái gì, bởi vì người hắn rất nóng,đai lưng dường như đối nghich với hắn dường như càng không cởi được, dưới tình thế cấp bách, Ân Lang Qua buông cái tay áp chế Ôn Dương ra, hai tay tháo đai lưng, nhưng cơ hồ ở trong nháy mắt, Ôn Dương từ hắn thân lảo đảo chạy thoát. Ân Lang Qua đã bị phỏng đến mất lý trí, Ôn Dương chạy ra cửa, lúc này Ân Lang Qua hai mắt đỏ hoe, đang nắm chặt lấy quần áo Ôn Dương, suýt chút nữa là Ôn Dương dùng hai tay tát Ân Lang Qua một cái nhưng cuối cùng cậu vô tình xé ống tay áo của Ân Lang Qua. Hình xăm đầu sói được xăm trên cánh tay của Ân Lang Qua đột nhiên xuất hiện trước mắt Ôn Dương. Nhìn đến hình xăm,trên mặt Ôn Dương không còn chút huyết sắc, bởi vì cậu nghĩ ngay đến tên ác ma đêm đó ở quán bar, cánh tay hắn cũng có hinh xăm giống y hệt Ân Lang Qua. Những hình ảnh và khuôn mặt tương tự, một hình xăm giống hệt khác đã xuất hiện vào thời điểm này. Điều này đủ cho thấy họ là cùng một người! "Tôi.. Thực xin lỗi." Ôn Dương khóc lóc nói, "Tôi....không phải cố ý đánh anh đâu. cầu xin anh thả tôi đi...." Biết người đàn ông này là ác ma, Ôn Dương hai chân gần như mềm nhũn ra, thậm chí hắn cảm giác đêm nay chắc chắn sẽ chết. Ôn Dương sợ tới mức vẫn không nhúc nhích, Ân Lang Qua dường như rất hài lòng với phản ứng của Ôn Dương. hắn điên cuồng hôn lên môi Ôn Dương, một bàn tay khác luồn vào trong áo Ôn Dương. Sau khi Ân Lang Qua hoàn toàn thả lỏng, Ôn Dương đột nhiên dùng sức đánh vào đầu Ân Lang Qua khi hắn đau đớn buông tay, Ôn Dương lảo đảo đi vào phòng ngủ của mình, nhanh chóng khóa cửa lại. Nếu cậu chạy ra khỏi chung cư, chắc chắn sẽ bị tóm gọn trong vòng vài bước chân, vì vậy an toàn nhất là cậu nên trốn ở đây tạm thời và báo cảnh sát. Nhưng khi khóa cửa tìm điện thoại di động, Ôn Dương tuyệt vọng phát hiện điện thoại di động của mình đang ở trong phòng khách. Ân Lang Qua ở bên ngoài đập cửa phòng, còn thỉnh thoảng dùng chân đá cửa, hét lớn, "Mở cửa! Mở cửa cho tôi!" Ôn Dương núp trong góc run bần bật, Ân Lang Qua đang say rượu điên cuồng ở ngoài phòng ngủ thấy cửa chưa hề mở, liền rút súng trên thắt lưng ra bắn vào cửa. Tiếng súng chói tai khiến Ôn Dương sợ hãi kêu lên, leo lên giường, đẩy cửa sổ bên trong giường ra, trực tiếp ngồi ở trên cửa sổ. Nếu nam nhân kia thật sự vọt vào tới, cậu liền trực tiếp từ nơi này nhảy xuống! Cũng may là Ân Lang Qua uống quá nhiều rượu, lúc này tài thiện xạ của hắn cực kỳ kém, trong súng không có viên đạn nào phá được khóa cửa, cuối cùng dùng chân đạp vào cửa, to như phát điên. Hắn gầm lên, "Sao cậu dám làm điều này với tôi! Cậu cho rằng mình là Ôn Dương sao?! Mở cửa ra!" Ôn Dương run rẩy ngồi ngoài cửa sổ, nhịp tim của cậu đang đạt tần suất cao nhất trong lịch sử, cậu đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nỗi sợ hãi cái chết ập đến bất cứ lúc nào khiến cậu gần như thở không ra hơi. Năm phút sau, tiếng nói của Ân Lang Qua ngoài cửa dần dần nhỏ đi, mười phút sau, cửa hoàn toàn yên tĩnh, Ôn Dương từ trên cửa sổ bước xuống, thật cẩn thận đi tới cửa phòng, cũng không có tiếng động nữa. Cậu chỉ nghe thấy một giọng nói yếu ớt, giống như tiếng rì rầm trong giấc mơ,nỉ non gọi Ôn Dương... Ôn Dương.... Ở dưới cửa truyền đến giọng nói, Ôn Dương đoán chừng Ân Lang Qua đang dựa vào cửa phòng mình ngủ say. Đêm nay Ôn Dương không dám ngủ, cậu ngồi xổm trong góc nhìn chằm chằm cánh cửa, hai giờ sáng, Ôn Dương mệt mỏi rốt cục chịu không nổi áp lực, xuống giường. Lúc sau, cậu cẩn thận mở cửa, mở ra khe cửa, sau đó nhìn dọc theo khe nứt nhìn xuống, thấy tay của Ân Lang Qua đang buông thõng trên mặt đất. Khi khe cửa mở ra đủ để thò đầu ra ngoài, Ôn Dương phát hiện. Ân Lang Qua đang ngồi trước cửa, tựa lưng vào cửa, nghiêng đầu ngủ thiếp đi, lòng bàn tay mở ra một khẩu súng lục đen. Ôn Dương đóng cửa lại, rón rén mà nhanh chóng thu dọn quần áo, chỉ gói ghém một chiếc vali, không đợi được mở cửa nhẹ bước ra ngoài, cuối cùng sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại di động của mình trên sô pha. Ân Lang Qua đang ngủ lẩm bẩm gọi tên Ôn Dương, cậu sợ hãi vội vàng chạy ra khỏi căn hộ, nhặt chiếc rương lên và chạy lấy mạng. Mãi đến khi ra khỏi căn hộ, lên xe thuê đêm khuya, Ôn Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]