“Nhanh! Ngân Hoa, chuyến tiền cho cậu ta!”
Bạch Kiêu biết người này không dễ chọc, chỉ có thế tạm thời thuận theo anh, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.
“Đại… Đại ca, số thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu, bây giờ em chuyến qua cho anh.”
Vương Ngân Hoa run rấy đứng dậy, lấy điện thoại ra.
“Coi tao bị ngu hả? Tiền mặt!” Ninh Thiên quét mắt nhìn cô ta một cái.
Việc chuyển tiền sẽ đế lại bằng chứng, Bạch Kiêu có thể truy tố anh vì tội lừa đảo.
Anh không muốn gây rắc rối, khiến người khác mất trí nhớ bằng các loại pháp thuật, sử dụng sẽ bị tiêu hao linh lực.
Chỉ chốc lát sau, mấy tên đàn em mang tới hai mươi vạn tiền mặt, Ninh Thiên cất xong liền rời đi.
“Nhớ kỹ, động vào quán thịt nướng Lý Mai tương đương với việc đập bát cơm của tao, cẩn thận tao đánh nát cái đầu chó của mày đấy!”
“Đừng nghĩ là tao đang nói đùa.”
Cuối cùng lại nhắc nhở hai câu, Ninh Thiên mới rời đi.
Bạch Kiêu hiển nhiên không để câu uy hiếp này vào mắt.
Nếu mỗi khi nói câu “Cẩn thận tao giết chết mày” liền đại biểu hắn muốn giết một người, vậy thì dưới chân hắn đã sớm núi xác biển máu, xương trắng chất đống.
“Ninh Thiên… Thằng oắt con… cho tới bây giờ không ai dám cưới tiền từ trong tay bố mày! Mày chờ đó, con mẹ nó mày chết chắc rồi!”
Bạch Kiêu ở trong phòng lớn tiếng gào thét.
Vương Ngân Hoa cấn thận nói: “Anh Kiêu, xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-to-tu-chan-o-dai-hoc/3428308/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.