“Ninh Thiên, Ninh Thiên…”
Đang mơ mơ màng màng, Ninh Thiên nghe thấy có người đang gọi anh, còn lấy tay lay anh.
Giọng nói rất quen thuộc, là Tô Vãn Vãn.
“Tôi cứ như vậy mà ngủ rồi sao?”
Ninh Thiên tỉnh lại từ trong hoảng hốt, dụi dụi mắt, thầm nghĩ thương thế của nguyên thần quá nặng, anh vẫn luôn mệt mỏi.
Nếu như ở Tiếu Nam Thiên Giới, không bố trí trận pháp mà đã ngủ ở dã ngoại, tám phần là đã mất mạng rồi.
“Ninh Thiên, sao anh lại ngủ ở đây.”
Một khuôn mặt trái xoan trắng nõn như phù dung, mang theo sự quan tâm, tiến vào tầm nhìn của Ninh Thiên.
Tô Vãn Vãn dáng người thướt tha, đứng dưới trời chiều, đẹp đến kỳ lạ.
“Không có gì, không cấn thận ngủ quên mất.”
Ninh Thiên khoát tay, đứng dậy duỗi lưng một cái: “Đến nhà cô ăn cơm đi, tôi đói rồi.”
“Được!”
Tô Vãn Vãn vui mừng nhướng mày, linh mâu
cong thành một đôi mắt đẹp như nguyệt nha, cứ như vậy đi theo sau Ninh Thiên, một đường ra sân trường.
Đúng lúc chiếc Rolls Royce của nhà họ Hứa cũng chạy ra khỏi cửa lớn.
Khương Đường nhìn thấy Ninh Thiên, kinh ngạc vỗ vỗ Hứa Thư Nhan.
“Thư Nhan cậu mau nhìn kìa, là anh Đại Lực, anh ấy ở cùng một chỗ với một cô gái rất xinh đẹp!”
“Anh Đại Lực sẽ không yêu đương ngay ngày đầu tiên đi học chứ.”
Hứa Thư Nhan theo bản năng nhìn qua, cô phát hiện Ninh Thiên đang nói chuyện phiếm với một cô gái thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-to-tu-chan-o-dai-hoc/3428307/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.