*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khoảng thời gian ngắn lại một lần nữa đứng trên bục giảng quang vinh thần thánh, Khúc Thương Mang suy ngẫm sức nặng của miếng lau bảng trong tay, ánh mắt lại như có như không đảo qua vẻ mặt của học sinh bên dưới.
Tổng thể mà nói cũng không tệ lắm, biết tiết thứ hai là mình rất nhiều đứa đã nghiêm túc hơn, đương nhiên không loại trừ số ít cất dấu tiếng kêu rên khi "dục cầu bất mãn".
Nhưng có chút vấn đề, vẫn phải nhắc nhở.
"Cán sự vệ sinh, đứng dậy."
"Dạ." Tào Chí Vĩ đáp lại thật nhanh, động tác đứng dậy lại hơi chậm, vẻ mặt thoáng thể hiện sự không thoải mái.
Chuông vào học vang lên, lão thấp đột nhiên xuất hiện...Hết thảy đều khiến Tào Chí Vĩ đang tận tình vui chơi thỏa thích trong bồn cá trở tay không kịp.
Cậu hỏa tốc nhảy ra khỏi thánh địa ngủ bù, bay nhanh xuống đất mặc quần áo.
Nhưng sau khi cậu mặc xong, mới phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng — quần lót yêu thích nhất của mình không thấy đâu.
Tuy rằng quần ngoài vẫn là vải bông, nhưng đối với làn da mềm mại của nhân ngư mà nói vẫn là có chút thô ráp, chỗ đũng quần vẫn cọ bên dưới, chỉ cần hơi cử động nhẹ, chỗ kia liền bị chà xát đặc biệt khó chịu.
Không mặc quần lót gì đó thực lừa đảo, phía dưới còn bị lọt gió!
Khúc Thương Mang cũng không chú ý quan sát sắc mặt không bình thường của Tào Chí Vĩ, anh đang nắm chặt miếng lau bảng, đưa lưng về lớp lau bảng.
Khi lên lớp anh từng đặc biệt dặn dò cán sự vệ sinh về những vấn đề liên quan đến vệ sinh, cho dù bây giờ vẫn chưa có người an bài cụ thể, nhưng hôm nay ở trên lớp bị phạt nhiều như vậy, tùy tiện xách ra một đứa lau bảng không được sao?
Hơn nữa thân là cán sự vệ sinh, hẳn là phải làm tấm gương tốt, là người đầu tiên đứng ra làm vệ sinh.
Khúc Thương Mang không ngừng oán thầm trong lòng, bởi vì năm đó khi còn học trung học anh chính là cán sự vệ sinh của lớp.
So với tác phong làm việc ngày xưa của mình, Tào Chí Vĩ đúng là chưa đủ tư cách.
Vốn là chữ trên bảng cũng không nhiều, trừ tên do mình viết, chính là số điện thoại cùng chủ đề ngẫu hứng họp lớp...
Chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ, kỳ thật cũng không nhỏ, nhưng đủ để dạy dỗ một trận.
"Nếu hôm nay không phải thầy đến mà là những thầy cô khác đến, nhìn thấy trên bảng còn viết lộn xộn này nọ, sẽ đánh giá lớp chúng ta như thế nào?"
Khúc Thương Mang buông khối lau bảng, xoay người, hai tay chống trên bàn, cực kỳ nghiêm túc nói:"Từng chuyện nhỏ nhặt, mang đến ảnh hưởng nhỏ, chung quy sẽ biến thành chuyện lớn, ảnh hưởng lớn. Chi tiết quyết định thành bại, cái gọi là chi tiết, không phải là từng chút việc nhỏ sao."
Tào Chí Vĩ hổ thẹn cúi đầu, để cho người khác nhìn thấy số điện thoại của lão thấp quả thật không tốt.
Sớm biết vậy lúc nghỉ giải lao sẽ không nhảy vào bồn bơi lội, hiện tại không chỉ mất quần lót làm cho bên dưới khó chịu, còn bị lão thấp mắng trước lớp.
"Thực xin lỗi, lão thấp, xin cho em một cơ hội sửa chữa!" Sau khi tan học, cậu nhất định sẽ nhớ dùng đuôi rửa bảng một phen.
"Lần sau chú ý hơn." Khúc Thương Mang vừa lòng gật đầu, ý bảo cậu ngồi xuống trước, sau đó cúi đầu nhìn nhìn danh sách do cán sự học tập Lý Long Vọng đưa tới, nhíu mày thật sâu.
"Lý Long Vọng, thầy cho em đi thống kê danh sách những bạn không nộp bài tập nghỉ hè, không phải danh sách lớp chúng ta."
Lý Long Vọng có chút chột dạ đứng lên:"Lão thấp, đó chính là danh sách không nộp bài tập nghỉ hè của lớp chúng ta..."
Cả lớp 15 người, ai cũng không thiếu, thật đồng lòng! Lý Long Vọng nhe răng.
Khúc Thương Mang:"..."
Thế cơ à, không có một ai nộp bài tập.
Tầm mắt của anh dọc theo dãy bàn, đảo qua từng khuôn mặt "tinh thần phấn chấn bồng bột", thẳng đến khi chạm vào một đôi mắt xanh biếc như hồ, mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra mình đứng trên bục giảng thất thần.
Phải làm gì với những học sinh này đây.
Cả lớp chưa nộp bài tập nghỉ hè, phần lớn lý do đều là không đem theo, buổi sáng đi quá vội bỏ quên trong ký túc xá.
Bây giờ là thời gian lên lớp, Khúc Thương Mang phê bình vài câu, cũng không thể cho bọn họ quay về ký túc xá mang đến, huống hồ tiết đầu tiên của ngày mai cũng là của anh, có một số việc cũng không vội.
"Việc nộp bài tập tạm hoãn đến thứ sáu tuần này, lần sau không được lấy cớ này nữa." Dù sao anh cũng là thầy chủ nhiệm mới, không muốn vì bài tập của giáo viên tiền nhiệm mà cùng các học sinh gây chuyện không thoải mái.
Khúc Thương Mang lơ đãng đem kỳ hạn nộp bài tập kéo dài vài ngày, không nhiều, lại đủ để làm cho bọn họ hưng phấn.
"Lão thấp thầy thực đẹp trai!"
"Đúng vậy đúng vậy lão thấp vô cùng đẹp trai!"
"Vì lão thấp! Em quyết định ngày mai sẽ nộp hết tất cả bài tập!"
"Em cũng muốn nộp vào ngày mai! Vì lão thấp mới ôn nhu xinh đẹp thiện lương!"
"Yên lặng, đem sách ngữ văn lật đến trang một, đọc bài." Ngón tay như có như không gõ gõ mặt bàn giáo viên, mặt gỗ cũng không được bằng phẳng, ma xát đầu ngón tay Khúc Thương Mang có chút đau đớn, hai vành tai đỏ ửng không biết dâng lên khi nào lúc này mới chậm rãi lui xuống.
Thẹn thùng là bệnh, bệnh không chữa được.
Những học sinh này, miệng nịnh hót thực không thể ngăn cản.
Khúc Thương Mang hắng giọng một cái, gọi tên một trong hai nữ sinh đứng dậy đọc bài, Kỳ Kỳ mặc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn thẳng tắp đứng dậy, theo thói quen định vươn linh kiện máy đi lật sách, dưới sự nhắc nhở của người xung quanh, đổi thành hai tay.
Cậu có ấn tượng tốt với lão thấp, cho dù biết người trong lớp không thành thật, thành tích học tập yếu, thầy ấy cũng không giống những lão thấp trước kia, trực tiếp buông tha cho lớp bọn họ, chỉ lên lớp qua loa cho xong.
Người trong lớp thực thông minh, chỉ là đôi lúc lười học, lười đáp lại thôi.
Trong lòng Kỳ Kỳ rất rõ ràng, lớp này yêu cầu một lão thấp vô cùng nghiêm túc đến dạy dỗ.
Tiếng nói thanh thúy mang cảm giác kim loại ngừng lại, Kỳ Kỳ khom người, cúi người hướng về Khúc Thương Mang trên bục giảng một cái không quá rõ ràng, giọng có khuynh hướng cảm xúc mạnh, khiến người nghe mâu thuẫn, lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đặc biệt.
"Em đọc xong rồi, lão thấp."
"Ừ, ngồi xuống đi." Hơn mười tuổi đã bắt đầu giao tiếp cùng đủ loại quỷ quỷ quái quái, lại thường xuyên đi xuống Phong Đô, thậm chí cũng đã đi qua cầu Nại Hà, Khúc Thương Mang cũng không cảm thấy tiếng nói đầy cảm giác kim loại của Kỳ Kỳ có gì đặc biệt.
Anh ở bên dưới càng nghe thấy nhiều giọng nói đặc biệt hơn, lại chuyển đầu đề câu chuyện, nói: "Hiện tại thời tiết dần dần chuyển lạnh, sau khi kết thúc giờ tự học sớm nhất cũng phải tám giờ mới có thể trở về, cố gắng đừng mặc váy ngắn đến lớp sẽ tốt hơn."
"Vâng." Kỳ Kỳ gật đầu, sau đó theo ánh mắt lão thấp, cúi đầu nhìn đôi chân thon dài của mình, hình như có một loại đồ vật gọi là da gà nổi lên.
Kỳ thật, đó không phải là do trời lạnh kích thích nổi lên.
Cơ thể thiếu dầu bôi trơn. ( Kỳ Kỳ là người cải tạo, 1 nửa là người máy, đừng nghĩ bậy:v)
Từ nhỏ Khúc Thương Mang đã học lệch, nghiêng về khoa học tự nhiên, các môn xã hội trừ bỏ tiếng Anh, sẽ không có môn thứ hai có thành tích khá khẩm.
Lúc trước khi thi vào trường đại học, thành tích thảm đạm của môn ngữ văn kéo điểm không ít, nhưng hiện tại anh lại đi dạy ngữ văn...Ai...Xem ra làm chủ nhiệm thật sự không có cách nào khác.
Một tiết học bốn mươi phút chỉ đọc bài là không được, nhưng đọc bài lại là bước đầu tiên khi bắt đầu giảng bài chính thức, Khúc Thương Mang đơn giản lật lật, xác định bản thân chẳng có một chút ấn tượng nào đối với bài học đầu tiên [Cha mẹ của tôi].
Hằng năm đều cải cách, cũng không biết là tốt hay xấu.
"Tào chí Vĩ, đọc đoạn đầu tiên."
"Vâng." Nhân ngư vương tử hít sâu một hơi, hiếm khi không kéo dài mà đứng dậy ngay lập tức.
Bởi vì nơi nào đó bên dưới bị cọ xát thực đau, vì thế cậu suy nghĩ niệm một đoạn thần chú, dùng nguyên tố nước đem nơi đó bao lại.
Không đau là không đau, nhưng thuật này, có chút tỳ vết.
"Ngồi xuống đi. Vương Diệu Quang, đọc tiếp chỗ Tào Chí Vĩ vừa ngừng." Khúc Thương Mang vốn định gọi Thi Lương Sâm, nhưng khóe mắt nhìn thấy tiểu đầu trọc cực không an phận liền lập tức sửa miệng.
Bên kia Tào Chí Vĩ nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi xuống.
Nguyên tố nước bao vây chỗ đó gây cảm xúc vi diệu lúc trước vì động tác của cậu mà run lên vài cái, suýt nữa vỡ tan, hóa thành một dòng nước.
Tào Chí Vĩ lập tức định thần, xem nhẹ mồ hôi lạnh vừa tuôn ra mà mặc niệm chú ngữ một lần nữa.
Mẹ ơi...Cái thuật rách nát này quả nhiên không ổn, nếu thực sự vỡ thành nước...lão thấp có thể nghĩ rằng mình lên lớp tè ra quần hay không?
Vương Diệu Quang bên kia cũng xảy ra vấn đề, là vấn đề rất nghiêm trọng.
Kiếp trước cậu là một tiểu hòa thượng trong một ngôi chùa vô danh, về sau không biết thế nào mà trở thành không phải người cũng không phải quỷ dùng việc hút oán khí của linh hồn để sống, bởi vì thời gian trôi qua đã lâu lắm, có chút chi tiết cụ thể cậu đã không nhớ rõ.
Cho đến lần ấy không biết tiết chế hút quá nhiều oán khí, lại vì không khống chế được, thiếu chút nữa trực tiếp nổ tan xác mà chết, ngoài ý muốn gặp được lớp trưởng, mới vượt qua một kiếp kia, cũng tĩnh tâm xuống, gia nhập lớp 11 ban 3 cùng những người bạn có thể chất đặc biệt trong lớp đi học.
Hiện tại đối với hết thảy biến hóa của thân thể cậu đã rõ như lòng bàn tay.
Mặc dù có lúc cãi nhau cùng Vương Kim Vũ, nhưng tình cảm Vương Diệu Quang dành cho cả lớp cũng rất sâu sắc, mới vừa rồi bị cắn mông cậu cũng không thực sự tức giận, chỉ cảm thấy có chút mất mặt, nghĩ cách nhanh nhanh hồi phục lại.
Nhưng muốn hồi phục phải đưa tới oán linh, hút oán khí trên người chúng nó, đem cho mình dùng.
Không có oán khí chúng nó sẽ không phiêu đãng ở nhân gian, có một số thậm chí có thể trực tiếp đầu thai, cho nên các oán linh sẽ không cự tuyệt, mỗi lần Vương Diệu Quang gọi về, đều đặc biệt nghe lời tụ tập lại đây.
Lúc này cũng vậy, nhưng thầy giáo mới lại đột nhiên đến. Chủ yếu là dĩ vãng các thầy cô đều sẽ đến trễ khi có tiết ở lớp 3, chậm thì năm phút, lâu thì...
Vương Diệu Quang không yên lòng đọc bài, lại vội vàng muốn xua đuổi các oán linh đang tụ tập ngoài cửa sổ.
Mọc lại mông không vội, oán khí của oán linh mạnh như vậy, không phải là thứ người bình thường có thể thừa nhận.
Cậu lo lắng những oán linh không an phận kia sẽ cắn nuốt lão thấp, dù sao...Oán linh ít nhiều gì cũng có nỗi căm hận đối với con người.
Kỳ thật Khúc Thương Mang còn cảm giác được oán linh tụ tập trước Vương Diệu Quang, hơn nữa Vương Diệu Quang chỉ có thể dùng ý niệm cảm thụ, mắt thường cũng không nhìn thấy linh thể.
Nhưng Khúc Thương Mang có thể, đã sớm đau đầu phát hiện một đám oán linh tụ tập ngoài cửa sổ của lớp, không ngừng cào cửa.
Có mấy người, còn là "Quỷ" quen.
"Các tổ bên dưới, bắt đầu thảo luận câu hỏi đầu tiên." Khúc Thương Mang nói xong, làm bộ vô ý đi đến bên tường, tay trái ở sau lưng kết ấn, tay phải đem cửa sổ mở ra một cái khe.
Nhóm oán linh muốn phá cửa sổ mà vào, lại bởi vì anh hạ nguyền rủa xua quỷ mà không thể tiến thêm một bước.
Vương Diệu Quang thiếu chút nữa bị dọa khóc, lão thấp...không có việc gì đi mở cửa sổ làm chi!
Cậu lo lắng lại không nhìn thấy tình huống cụ thể, cũng không nghe được Khúc Thương Mang nói chuyện với nhóm oán linh.
"Tiểu Thương, hóa ra là đi làm ở đây?"
"Ừ, mọi người đến đây làm gì?"
"Chúng ta..." ha ha, ta cũng quên rồi, hình như có người triệu hồi tới, thôi thôi, nếu Tiểu Thương ở đây, chúng ta đi trước, không gây phiền cho cậu."
"Tốt, cám ơn."
Khúc Thương Mang khẽ gật đầu, oán linh ngoài cửa sổ nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
Người quen đúng là dễ giải quyết.
Vương Diệu Quang đang ôm cánh tay của Vương Kim Vũ lau nước mắt, kết quả cảm giác được toàn bộ oán linh chạy mất dép, nhất thời có chút không dám tin quay đầu lại, phát hiện lão thấp không chút tổn hao đứng trên bục giảng, căn bản không bị nhóm oán linh khi dễ.
Hốc mắt vừa được lau khô, lại ngưng tụ không ít hơi nước, đầu trọc cung phản xạ quá dài, phản ứng đầu tiên chính là: "Lão thấp, ngày mai em nhất định cố gắng nộp bài tập nghỉ hè!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]