Một muỗng cuối cùng, Từ Tú Việt cạo phần gạo dính dưới đáy nồi, múc hết bỏ vào trong chén của Hà Nhị Lang.
Hà Nhị Lang đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầu sự không thể tin được.
Từ Tú Việt có chút thương hại đối với Hà Nhị Lang, giải thích một câu: "Hai huynh đệ khác của con đều ăn rất nhiều, cũng không thể chỉ để cho một mình con ăn cháo loãng được."
Hà Nhị Lang không lên tiếng, cúi đầu, nhưng tay cầm chén đã hơi run. Hắn cảm thấy mẹ đã thay đổi, trước kia mẹ cũng không phải là không giả mù sương đối xử tốt với hắn, nhưng tiện nghi chân chính ví dụ như thức ăn, thì hoàn toàn không cho hắn một chút nào.
Hà Tam Lang đã sớm có tính toán nếu mọi người đã múc cháo xong mà trong nồi vẫn còn dư, chờ hắn ăn xong chén này, nhất định sẽ cạo vét phần còn lại, như thế có thể ăn thêm được một chút. Lúc Từ Tú Việt cầm muỗng, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái muỗng. Nhìn thấy muỗng cháo cuối cùng vào trong chén của Hà Nhị Lang, tính toán của hắn trực tiếp gãy, nhìn cháo còn dư lại trong chén của mình, Hà Tam Lang chép miệng, ê ẩm nói: "Con còn đói bụng, bây giờ mẹ chỉ thương nhị ca không thương con."
Hà Nhị Lang nghe được lời này, hơi dừng đũa lại.
Từ Tú Việt trực tiếp lườm hắn một cái: "Trong chén của con còn nhiều cháo chưa ăn hết, thích ăn thì ăn, không ăn thì đi mài mực cho Tứ đệ của con đi."
Cô mới vừa nói lời này, Hà Tam Lang cũng không dám nói nhiều nữa, chỉ cười ngu với Từ Tú Việt hai tiếng, sau đó nói một câu "Ăn, con ăn", sau đó há miệng ăn cháo. Cuối cùng, còn vươn đầu lưỡi ra liếʍ một vòng ở đáy chén, lại liếʍ quanh hàm răng trước một chút, giống như là đánh răng vậy.
Cười chết, sau lần bệnh sắp chết kia mẹ của hắn cũng trở nên độc ác hơn nhiều, Tứ Lang được cưng chiều ngày xưa nói trói liền trói, nói nhốt là nhốt, nhốt thêm hắn không phải càng tiện hơn sao, hắn cũng không muốn giống với Tứ Lang, không có cơm ăn. Từ Tú Việt nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của Hà Tam Lang, cũng không biết là nên khóc hay nên cười, mắt thấy người khác đều đang ăn cháo, chỉ có Hà Tam Lang là liếʍ chén đã hết sạch của mình, Từ Tú Việt nuốt cháo trong miệng, lại từ từ ăn cháo.
Chia khẩu phần lương thực của mình cho Hà Tam Lang? Không thể nào.
Chờ đến khi những người khác đều ăn xong, Từ Tú Việt vẫn còn đang từ từ ăn cháo, Hà Tam Lang vẫn liếʍ chén nhìn cô, nước miếng cũng chảy ra.
Không phải Từ Tú Việt cố ý để cho Hà Tam Lang nhìn mà thèm, thật sự dạ dày của thân thể này quá yếu, không nói đến lượng ăn ít, ăn nhanh sẽ cảm thấy không thoải mái.
Ngày xưa cháo của nhà nguyên chủ đều là nước, không có bao nhiêu gạo, tất nhiên ăn nhanh cũng không có cảm nhận gì, nhưng hôm nay cháo thật sự đặc nhiều, thô lương lại khó tiêu hóa, vẫn nên ăn chậm một chút. Cô còn chưa ăn xong, người khác cũng không dám rời đi, Từ Tú Việt cảm thấy mình còn phải ăn một lát nữa, cho nên phất tay một cái: "Mấy đứa tự đi làm việc của mình đi, một lát nữa tự ta thu dọn chén đũa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]