Nhã Uyên cảm nhận được nỗi buồn trong lòng Huyết Nguyệt, tiến đến ôm lấy nàng, gọi một tiếng.
- Mẹ.
Một tiếng mẹ này phát ra, Huyết Nguyệt bất ngờ.
Nàng khóc, bật khóc vì hạnh phúc.
- Nhã Uyên, con vừa gọi ta là mẹ?
- Ừm.
Nhã Uyên gật đầu, từ lúc nói chuyện với cô, Huyết Nguyệt luôn tỏ ra nhẹ nhàng khiến cô cảm nhận được tình thương của nàng dành cho cô.
Huyết Nguyệt vui vẻ, nàng từ sau lần đại chiến liền vùi đầu vào tu luyện, không hề quan tâm đến ai, cũng khiến nàng trở nên vô cảm.
Năm đó gặp Nhã Uyên cũng là tình cờ, nàng cứu cô là vì cảm thấy xót thương cho cô chứ không hề nghĩ đến việc để cô làm hậu nhân của mình.
Huyết Nguyệt đưa cả ba về một lâu đài.
Đáp xuống đất, nàng mới giải thích.
- Đây là lấu đài của dòng chính nhà chúng ta, con là con của ta nên sẽ ở đây.
- Vậy còn bọn họ, có thể để bọn họ ở đây được không?
- Bọn họ à, dĩ nhiên là được, dù gì họ cũng là vợ con mà.
Đột nhiên, một cô gái trẻ chạy ra, ôm lấy Huyết Nguyệt mà vui vẻ.
- Đại tỷ, tỷ về rồi a.
- Được rồi, đừng làm loạn nữa, bọn trẻ ở còn ở đây mà.
- Bọn trẻ? Đừng nói đây là con tỷ nha?
Rồi nàng chạy đến, ôm chầm Như Nguyệt vào ngực.
- A, con là cháu ta phải không? Nhìn giống đại tỷ thật đấy.
Nhã Uyên ngán ngẩm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nuong-chuyen-sinh-roi/2717058/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.