Từ người Như Nguyệt tỏa ra sát khí nồng đậm, sát khí màu đỏ máu bao phủ cả một vùng không gian.
Không gian bị sát khí sắt bén xé rách thành từng mảng, bên trong có thể nhìn thấy khoảng không vô định.
Nhã Uyên đem chân khí hình thành một màn chắn xung quanh Như Nguyệt.
- Ây dô, Như Nguyệt à cô hành ta cũng thật ác a.
Nhã Uyên không ngừng truyền chân khí vào, màn chắn bị chấn động mạnh mẽ.
Nhã Uyên cũng thôi động hắc cầu bổ trợ cho màng chắn.
Bốn cái tụ linh trận hình thành từ hắc cầu liên tục cung cấp linh khí cho cô.
Sát khí ngày càng dày đặc, màng chắn cũng dần không chịu nổi.
Nhã Uyên cố gắng khống chế phạm vi của sát khí, bởi vì nếu để nó mất khống chế, chắc chắn nơi này sẽ bị phá hủy.
Như Nguyệt đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát ý băng lãnh.
Linh khí cô đặc, Như Nguyệt đột phá từ Nguyên Anh sơ kì lên trung kì.
Cơ thể nàng vô lực rơi xuống, sát khí cũng tan ra.
Nhã Uyên bế Như Nguyệt trên tay, khuôn mặt nàng khi ngủ thực xinh đẹp, Nhã Uyên không kìm lòng được mà đưa tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng.
- Đẹp thật, cô lúc nào cũng như này có phải đẹp hơn không Lúc nào cũng lanh như băng thật không đẹp tí nào.
Nhã Uyên hôn lên môi nàng một nụ hôn nhẹ.
- Xin lỗi, nhưng ta không nhịn được a. Về sau bù cho cô.
Nhã Uyên bế Như Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nuong-chuyen-sinh-roi/2717051/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.