Cửa thành vững vàng đóng lại, Giang Vô Ngôn đứng im tại chỗ rất lâu, mãi đến tận khi xác định Ros đã đi xa, mới để binh sĩ dẫn mình ngồi lên kiệu đã chuẩn bị kỹ càng. Đại giáo chủ dẫn đội ngũ đi được một đoạn, bàn giao cho thân binh mấy câu, sau đó cũng vào xe kéo. Khi vào trong xe, cậu ta không còn che dấu bản thân nữa. Chỉ dùng vành tai cũng nghe ra ngữ khí chán ghét của cậu ta với Thánh tử, “Mày từng làm với hắn rồi?” Giang Vô Ngôn bị vấn đề của cậu ta làm bối rối, hoàn toàn không biết nên trả lời cái gì, tâm tình phức tạp. Chris không cần anh trả lời, tiến lên trực tiếp kéo cổ áo của Thánh tử, thấy trên người anh khoác chiếc áo khoác hoàn toàn không hợp với áo trong, càng nhận định mối quan hệ giữa bọn họ, cũng càng mất không chế hơn. “Từ khi lão giáo chủ chết rồi, lâu như vậy chưa từng làm, mày thấy thoải mái không?” Cậu ta nói một cách sỉ nhục, “Chắc chắn là phải sướng lắm nhỉ, so với lão già bước nửa chân vào quan tài, người trẻ tuổi càng thỏa mãn mày hơn nhỉ?” “...” Giang Vô Ngôn không nói gì. “Bẩn thỉu.” Chris ghé sát vào bên tai của anh nói, “Hi vọng mày chết rồi, Chủ thần sẽ không trách mày.” Lần này Giang Vô Ngôn đã hiểu ý của cậu ta, anh nắm cái tay đang nắm chặt cổ áo mình của Đại giáo chủ, vừa định phản kích, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi run rẩy, bàn tay nhanh chóng bị hất văng ra. “Đừng đụng tao!” Chris kêu the thé, “Đừng chạm vào tao!” Giang Vô Ngôn thành thật thu tay về không nhìn cậu ta nữa, bình tĩnh hỏi, “Phán quyết của các người đối với tôi là gì?” Đại giáo chủ tỉnh táo lại, cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Đến lúc đó thì mày sẽ biết.” “Để tôi đoán xem.” Giang Vô Ngôn suy đoán, “Tử hình?” Chris cúi đầu, “Mày không sợ chút nào à?” Thánh tử trả lời cậu ta, “Ta sinh vì Chủ thần, nên chết sẽ về với Chủ thần, không sợ.” Đại giáo chủ cười lạnh một tiếng, “Dối trá.” Cậu ta hạ thấp giọng nói, “Mày và tao đều biết trên cõi đời này không có thần, chúng chẳng qua chỉ là món xiếc mà Giáo Đình dùng để lừa dối người đời, không ai rõ ràng hơn chúng ta, dùng lời nói dối như thế với tao làm gì?” Vậy thì càng thú vị, Thánh tử cười nói, “Lời nói dối nói quá nhiều, sẽ biến thành nói thật.” Đại giáo chủ nhíu mày, một lúc lâu cũng nở nụ cười, “Cũng đúng, mày nói đúng.” Cậu ta nói, “Dù gì mày cũng sẽ chết, để mày chấp mê không hối mấy ngày cũng không sao, mặc kệ mày đấy.” Sau đó, bọn họ không nói gì nữa. Chris ngồi trong xe một lúc, lại đi ra ngoài. Giang Vô Ngôn đợi ở trong xe, cảm thấy có một số việc không cần nghĩ quá nhiều làm gì, bèn không thèm nghĩ nữa, tìm tư thế đi ngủ. Trời sáng hay trời tối không ảnh hưởng gì đến anh, chờ Giang Vô Ngôn tỉnh lại, anh đã được chuyển lên chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái. Anh ngồi dậy từ tấm nệm mềm, bên người lập tức có người dìu anh đứng lên, cởi bộ áo ngủ rộng rãi ra. Quần áo của Thánh tử nhất định phải hào hoa và sang quý hơn người thường, lần đầu tiên Giang Vô Ngôn phải mặc nặng thế này, không thích ứng lắm. Tỳ nữ hầu hạ anh mặc quần áo từ đầu đến cuối, rồi đỡ Thánh tử đi dùng cơm. Điểm tâm có lẽ được chuẩn bị rất phong phú, Giang Vô Ngôn có thể ngửi được mùi thơm hôi hổi của đồ ăn, bánh sừng trâu, hoa quả tươi đều được chuẩn bị trên bàn, đây là khẩu vị của Thánh tử. Dao nĩa được đặt vào trong tay, Giang Vô Ngôn vừa định dùng cảm giác mò mẫm ăn, bên môi đột nhiên được đút một thìa cháo nóng. “Để tôi, cô đi xuống đi.” Là giọng dai như đỉa của đại giáo chủ. Cậu ta để tỳ nữ lui ra, kiên trì lấy muôi múc cháo đặt ở bên môi Thánh tử, nhất định phải nhìn anh ăn xong mới bỏ qua. Giang Vô Ngôn thỏa mãn cậu ta, có ăn hay không, kết quả cũng như nhau. Ăn xong, Chris vẫn chưa đi. Cậu ta ngồi ở tại chỗ, đột nhiên dứt khoát nói, “Thánh tử, đêm nay, Ngọn Lửa Hồng Liên sẽ vì cậu mà nổi lên, cậu có chờ mong không?” Giang Vô Ngôn lau miệng, “Không chờ mong lắm.” Chris nói, “Sau khi cậu ra đi, Thánh tử đời tiếp theo sẽ nhanh chóng được sinh ra, cậu sẽ được đốt sạch tất cả tội nghiệt, sao lại không mong chờ được nhỉ?” Giang Vô Ngôn không muốn để ý đến cậu ta, nhưng Chris không có ý định dễ dàng buông tha cơ hội nói chuyện, cậu ta nói cho Giang Vô Ngôn, “Tiện thể, người mà cậu quan tâm sẽ được cùng cậu chôn thây trong ngọn lửa, tôi đã bắt được anh ta luôn rồi, tên là Ros nhỉ? Cái tên thật tầm thường.” Ghế tựa phát ra tiếng kít chói tai, Giang Vô Ngôn đứng dậy chất vấn, “Cậu làm cái gì?” “Mời anh ta đến tiếp nhận thẩm phán từ Chủ thần thôi.” Chris thản nhiên nói, “Sáng sớm hôm nay vừa tới, bây giờ không biết thế nào rồi, có lẽ vẫn còn thở đấy.” Không thể nghe tiếp cậu ta nói thêm gì nữa, Thánh tử đỡ mặt bàn, gần như lảo đảo bước ra ngoài. Chris ở phía sau anh nở một nụ cười trào phúng, sau đó cậu ta bưng lên nồi cháo, thô lỗ uống một hớp. Dưới sự dẫn dắt từ tỳ nữ, Giang Vô Ngôn đến được hầm ngục ẩm ướt dưới lòng đất. Tình huống của Ros tốt hơn anh nghĩ, trên người có thêm vài vết thương, nhưng tinh thần vẫn ổn. Nhưng dù sao cũng bị hành hình, hắn nằm ở trên một tấm ván gỗ trong tù, Giang Vô Ngôn ghé sát vào sờ soạng, đau lòng không dứt. “Không sao đâu.” Ros an ủi anh, “Cậu nhìn xem, tôi vẫn sống sót, không có chuyện gì lớn.” Anh lấy thuốc mỡ từ tỳ nữ, cẩn thận từng li từng tí bôi lên vết thương của Ros, tê ngứa, nhưng rất thoải mái. Vết thương thực sự nhiều, Giang Vô Ngôn hít sâu một hơi, hỏi hắn, “Bọn họ bắt anh về?” Ác đồ lắc đầu, “Tôi tự quay lại.” Hắn nói, “Vốn định ẩn nấp vào bên trong để bắt cậu đi, không ngờ mới qua hai cánh cửa đã bị bắt lại.” Giang Vô Ngôn thở dài, “Ngu chết đi được.” Ros cười nói, “Không chết là không sao, tiện thể còn được thấy cậu.” Nói xong, hắn bỗng cảm thấy hơi thẹn thùng, cố gắng chuyển đề tài khác để lấp liếm, “Sau này cậu định làm gì? Có kế hoạch không?” Giang Vô Ngôn sờ tóc của hắn, mãi không lên tiếng. Ros hỏi, “Không có sao?” Giang Vô Ngôn lắc đầu, “Có một.” Anh vẫy tỳ nữ lại nói nhỏ vài câu, đối phương ra ngoài một lát, khi trở về thì trên tay đã cầm thêm hai chiếc chìa khóa. Cô dùng hai chiếc chìa khóa lần lượt mở khóa cho tay và chân của Ros, rồi bình thản ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó, Giang Vô Ngôn nâng hắn dậy, thì thầm, “Từ nơi này đi ra ngoài, rẽ trái có một thông đạo dưới lòng đất đã lâu không dùng đến. Anh tiếp tục đi xuống, đi qua hai con đường hình chữ thập là có thể đi ra ngoài.” Đây là con đường mà tỳ nữ cung cấp, Giang Vô Ngôn lựa chọn tin tưởng. Ros không ủng hộ anh, “Cậu muốn tôi đi? Thế thì cậu làm sao bây giờ?” Giang Vô Ngôn nói, “Thân phận của chúng ta không giống, tôi ở đây không ai dám làm cái gì tôi, anh đi xong, tôi sẽ lại nghĩ cách thoát thân.” Ros không tín nhiệm nhìn anh, “Thật?” “Không giả.” Giang Vô Ngôn nắm chặt tay hắn, đẩy hắn ra bên ngoài, “Anh đi ra ngoài trước, chỉ cần anh bảo vệ tính mạng, những chuyện khác đều không quan trọng.” Ros để anh thúc đẩy đi hai bước, nhưng không đi luôn, mà quay đầu hỏi, “Vậy sau khi đi ra ngoài cậu muốn làm gì? Cậu tìm đến tôi không?” Mặt Giang Vô Ngôn cứng đờ, “Không nhất định.” Ros hơi tức giận, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Giang Vô Ngôn biết hắn để ý điều gì, xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp. “Nếu như tô đi ra ngoài, nhất định sẽ đến tìm anh.” Anh nói, “Vì thế nên anh hãy tìm một nơi không người trốn đi trước, đến khi tôi tìm anh là có thể trực tiếp ở lại.” Ros ngây thơ tin tưởng, ngốc nghếch vui vẻ nói, “Cậu ở cùng tôi? Ở bao lâu? Sau đó lại quay về Giáo Đình à?” “Không về, sau khi đi ra ngoài sẽ không trở lại nữa.” Giang Vô Ngôn trịnh trọng nói, “Tôi ở cùng anh, muốn ở cả đời.” Ros bị lời ngon tiếng ngọt hun đến chóng mặt, trong đầu đã tưởng tượng ra những cảnh tượng tuyệt vời đó, ánh mắt của hắn nóng rực nhìn Thánh tử, cúi đầu quyến luyến chà xát cổ của anh, cuối cùng cũng cẩn thận đi rồi. Đi là tốt rồi. Thánh tử đứng ở trong nhà lao từng giam ác đồ. Anh ngồi trên ván giường bằng gỗ, mãi đến tận khi tỳ nữ đưa Ros rời đi trở về, anh mới đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]