Buổi sáng mùa đông thường đến muộn, nhiệt độ ban đêm lại cực kỳ thấp, Ros cởi áo đơn ngoài ra cho Thánh tử mặc chống lạnh, nhưng không hiệu quả lắm, Giang Vô Ngôn chưa ngủ bao lâu đã bị cơn lạnh đánh thức.
Ngựa đã chạy ra rất xa nơi xảy ra tranh chấp, Giang Vô Ngôn rụt cổ một cái, dụi dụi lên người Ros.
“Đừng lộn xộn.” Vai và ngực đều ngứa, Ros trái với lương tâm nhắc nhờ anh, “Còn cử động nữa là tôi sẽ đá cậu xuống đấy.”
Thánh tử không hề để ý đến lời uy hiếp không hề đáng sợ này, nhàn nhã ngáp một cái, hỏi hắn, “Đến đâu rồi?”
“Biên giới Vương Đô, qua một đoạn nữa sẽ ra khỏi thành.” Ros trả lời thành thật, đáp xong sau lại cảm giác mình không cốt khí gì cả, buồn bực trong lòng.
Giang Vô Ngôn ừ một tiếng, lại hỏi hắn, “Trời đã sáng chưa?”
“Chưa.” Ros nói, “Sắp sáng rồi, cậu còn có thể ngủ tiếp một lúc nữa.”
Giang Vô Ngôn gật đầu, nhưng vừa nãy đã ngủ nên bây giờ rất tỉnh táo, bèn bắt đầu tìm đề tài tán gẫu, hỏi Ros, “Tại sao lại giúp tôi?”
Ros thành khẩn trả lời anh, “Muốn giúp thì giúp thôi.”
Giang Vô Ngôn, “Anh cũng có thể không giúp, với thân phận của anh, không cần thiết phải dây vào phiền toái lớn như tôi.”
“Giúp cũng đã giúp rồi, bây giờ có nói gì nữa cũng vô dụng.” Ác đồ lặng lẽ lấy cằm chống lên bả vai của Thánh tử, chỉ đặt hờ lên, không dám dùng sức quá mạnh. Lại thấy lời của mình có vẻ gây lúng túng, hắn lại bổ sung, “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nhanh-tren-dai-dao-tim-duong-chet/1505823/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.