Edit by Mặc Hàm
Thành thật mà nói, có một khoảng thời gian, công hy vọng có thể rời khỏi anh chú.
Anh chú trời sinh nhát gan, lại là từ thành phố nhỏ đến, ở trước mặt hắn luôn là bộ dáng khúm núm quỳ gối, lấy lòng, nịnh nọt, ban đầu hắn còn cảm thấy đáng yêu, thích xoa xoa anh chú ôm vào trong ngực hỏi anh sợ cái gì, anh chú nói sợ mình chọc hắn không vui.
Hắn sẽ kiên nhẫn nói, sao mà vậy được, bất kể em làm gì, anh đều sẽ yêu em.
Nhưng kết hôn lâu, đối với một người thích đều biến thành chán ghét, hắn cảm thấy anh chú không thú vị, nhàm chán, trên giường cũng không chủ động, dần dần liền muốn đi ra ngoài chơi.
Vui vẻ, tâm ở bên ngoài, bị oanh oanh yến yến vây quanh dỗ dành tìm vui, càng thêm mệt mỏi củi gạo dầu muối trong nhà, dù sao cùng bất kỳ người nào kết hôn, đều không thoát khỏi những chuyện vặt vãnh trong nhà, nấu cơm, ăn cơm, rửa chén, giặt quần áo, trên tạp dề dính mùi khói dầu.
Đôi khi hắn về nhà, hy vọng rằng nếu người này thức thời, có thể tự mình biến mất thì tốt.
Hắn không nghĩ tới, thật sự sẽ có một ngày như vậy.
Hắn chỉ nghĩ một chút, không nghĩ tới liền thật sự trở thành sự thật.
Sau khi ly hôn với anh chú, thất vọng mất mát, buồn bã không vui vẻ trong một thời gian ngắn, đi uống rượu với sinh viên, buổi tối trên giường tìm vui, sinh viên ôm hắn, dán vào trong ngực của mình, đôi mắt sáng hỏi, anh thực sự ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nam-nhan-phan-dien-tieu-hoang/1176289/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.