Edit by Mặc Hàm
Anh chú ngủ thẳng giấc, sắp trưa mới chậm rãi đứng lên, anh biết cậu em chiều nay không có lớp học, suy nghĩ phải chuẩn bị trước một chút đồ ăn ngon.
Anh trần truồng, ngực cùng bả vai còn phủ đầy vết hôn, anh xuống giường tìm một vòng, phát hiện quần áo mình mặc gần đây đều bị giặt, đang treo nhỏ nước.
Anh chỉ mặc quần lót, tuy rằng trong nhà không quá lạnh, nhưng cậu em trong chốc lát trở về sẽ không đơn giản như vậy, nhất định phải mặc cái gì mới được.
Không còn cách nào khác, anh đành phải lấy áo của cậu em ra mặc
Rộng rãi lại lớn, so với anh còn lớn hơn hai vòng, mặc trên người trống rỗng, ngay cả quần cũng không cần mặc.
Anh chú xắn tay áo lên, nghiêng đầu ghé mũi ngửi ngửi.
Đó là hương vị của cậu em.
Cậu em không dùng nước hoa quá nồng đậm, thanh thanh lại dễ ngửi, anh chú đỏ mặt, vội vàng chui vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Lúc cậu em trở về, anh vừa nấu canh, bỏ nguyên liệu vào hầm ba bốn tiếng đồng hồ mới được, cậu em nhíu mày hì hì nói: “Em ngửi thấy mùi thơm rồi. ”
Anh chú cười nói mũi hắn thính quá, mới nấu xong.
Cậu em phát hiện anh mặc quần áo của mình, ôm mọi người vào trong ngực, và xoa một lúc và hỏi anh tại sao anh không mặc quần.
Biết rõ còn hỏi.
Anh chú nói: “Lúc em đi, em giặt quần áo và quần của anh, không để lại cho anh cái nào …”
Cậu em đúng là cố ý, hắn gật gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nam-nhan-phan-dien-tieu-hoang/1176288/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.