Ừm, tình hình ba ba ba cụ thể dài đến N giờ kia, sẽ không lắm lời nữa. _(:3″ ∠)_
Tóm lại hai chúng tôi Xé tầng mây, cưỡi làn gió, đi nhanh như chớp Lên trời, xuống đất, tìm khắp mọi nơi* đại chiến N vạn hiệp, dù hai người đều có kinh nghiệm rèn luyện, nhưng Bruce dù sao cũng đã biệt lập tám năm, chưa hoàn toàn khôi phục lại, hai người đều quá mệt, gắng gượng chống đỡ đến khi tắm rửa xong liền đều ngã vào giường ngủ say.
*(Câu thơ trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị)
Cảm giác như đã ngủ thẳng đến buổi sáng ngày thứ hai.
Vừa tỉnh đã cảm thấy bụng đói kêu vang, thì ra cả ngày hôm qua chưa ăn cơm Orz
Quả nhiên nhân sinh bưu hãn là không cần phải giải thích, ba ba ba đến cảnh giới nhất định cũng có thể ích cốc*.
*(Ích cốc: nuốt không khí nuốt đến mức không muốn ăn gì nữa)
Vì thế một trận ngọt ngào hôn chào buổi sáng qua đi, chúng tôi ăn cơm, sắp xếp đơn giản rồi ngồi máy bay về nước Mĩ.
Dọc theo đường đi, bỗng tôi nhớ tới một chuyện, vì thế luôn cố ý vô tình nhìn chằm chằm chân Bruce, nhìn nửa ngày phát hiện anh vẫn đi lại vững vàng, hoàn toàn không giống như là chân có tật.
Trong nguyên tác điện ảnh hình như cũng không nói cụ thể là chân nào bị thế nào, hiện tại xem ra căn bản không sao cả, ừ, rất tốt, rất tốt.
Vì thế tôi lại nói đến chuyện hôm kia chat MSN, “Bruce, lúc đó anh nói em đã trở lại nên anh cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-gia-vao-trong-chen-cua-ta-di/1539853/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.